Giai thoại Thơ Đường Trung Quốc có kể chuyện “Bốn Câu Là Đủ Ý”: Có một chàng thư sinh trẻ tên Tố Vịnh quê ở Lạc Dương đến Tràng An dự kỳ thi Hội.
     Đề thi được ra là “Chung Nam vọng dư tuyết” (dịch nghĩa: Núi Chung Nam ngắm tuyết còn sót lại). Thí sinh phải làm bài thơ năm chữ tả cảnh gồm sáu vần trong mười hai câu.
     Tố Vịnh suy nghĩ và trầm ngâm, sau cùng chỉ viết ra bốn câu như sau:

phiên âm Hán Việt:
                Chung Nam âm lĩnh tú
                Tích tuyết phù vân đoan
                Lâm biểu minh tễ sắc
                Thành trung tăng mộ hàn


dịch nghĩa:
                Đỉnh phía Bắc núi Chung trơ trụi
                Mây và tuyết thường đọng lại
                Phía ngoài rừng ngày sáng rỡ
                Trong thành thì giá buốt hơn


     Viết xong, Tố Vịnh đứng lên nộp bài. Quan chủ khảo xem, ngạc nhiên hỏi: Sao không làm trọn mười hai câu? Tố Vịnh cười nói: “ Khi làm thơ viết văn, đáng đi thì đi, đáng dừng thì dừng. Ý tôi đã hết, há có thể lải nhải viết bừa cho đủ số câu?”

     Theo trường qui, với bài thơ thiếu tám câu, Tố Vịnh sẽ bị đánh rớt. Nhưng quan chủ khảo sau khi thấy lạ, đọc kỹ bài thơ thì thấy dù chỉ bốn câu, thí sinh đã tả cảnh rất hay, từ ngọn núi đến rừng cây, từ ngày sáng đến chiều tà qua cái lạnh khi tuyết xuống. Ý thơ toàn vẹn, quả là thơ hay!
     Ông cảm kích bèn tâu Vua, đề nghị phá lệ, cho Tố Vịnh đỗ Tiến Sĩ. Việc đó thành một giai thoại trong thi cử ở Trung Hoa. Sau nầy bài thơ của Tố Vịnh được tuyển vào Đường Thi Tam Bách Thủ, thành một kiệc tác được lưu truyền dài lâu.
 (theo Hoài Anh/Giai Thoại Thơ Đường và Tác Giả/Nhà Xuất bản Văn Nghệ 2002)


     “Bốn Câu Là Đủ Ý”, tôi suy nghĩ hoài! Vâng, thì không cần nhiều, chỉ cần bốn câu thôi! Tôi sẽ đưa ra vài bài bốn câu, không dám cho là Tứ Tuyệt vì dù muốn tạo ngạc nhiên hay gây ra cái mới ở câu cuối vẫn thấy đâu đó ý thơ còn vụng về, luật thơ chưa thể chỉnh như thơ cổ, và việc gây thỏa mãn cho người đọc chắc không thể chu toàn, nên chỉ dám mạo muội gởi đi như sau:



             Cuối mùa còn một chút mưa rơi
             Hạt nhớ, hạt thương, hạt ngậm ngùi
             Mai sau có trầm mình trong nắng
             Vẫn nhớ mưa buồn rớt lẻ loi!






                   Tạ ơn đời rót máu về tim
                   Tạ tình em khóc ướt vai mềm
                   Tạ từ đêm thức cho trời sáng
                   Tạ lòng nguyệt quế tỏa hương quen!




     Không giờ, không thấy số không
     Đồng hồ đã vẽ hai vòng mười hai
     Đêm không em để đêm dài
     Không giờ, không cả lòng ai đợi chờ!




     Mừng nghe nguyệt quế trổ hoa
     Chắc là rụng trắng hiên nhà, ngoài sân
     Gởi Sàigòn chút bâng khuâng
     Người chăm nguyệt quế còn không nụ cười?





           Cầm theo ve Nhị Thiên Đường
           Dầu còn phân nửa, tình thương Mẹ đầy
           Xa quê đếm chuổi ngày dài
           Ve dầu nhỏ xíu giữ hoài bên lưng!





                     Trồng ở đầu hiên đơn độc Cúc
                     Mơ hoài Cúc chẳng nở cho ta
                     Bụt bảo: Con làm thơ Tứ Tuyệt
                     Cúc Vàng cảm động sẽ ra hoa!





     Chắc buồn nên tóc đẩy xô nhau
     Đường rẽ chia hai nửa mái đầu
     Một bên quê cũ bên quê mới
     Tóc cũng vì quê sớm bạc màu!





     Nằm nghiêng em dáng nhỏ vai mềm
     Muỗi đến vo ve trắng cả đêm
     Một chút ngực phơi ngoài áo mỏng
     Nhìn hoài muỗi chẳng muốn bay lên!



     Bưng chén cơm chiên nhìn thấy Mẹ
     Dỗ dành từng muỗng đút cho con
     Sao thấy trong cơm dòng nước mắt
     Con không ăn được để Mẹ buồn!



     Ước chi trên vạt áo dài
     Có ghi tất cả những bài thơ tôi
     Để khi vén áo em ngồi
     Thơ rung từng chữ từng lời mộng du!



     Cầm câu sáu tám ngại ngần
     Hình như Nguyễn Bính đứng gần đâu đây
     Thôi thì mạnh dạn buông tay
     Cho thơ lục bát bay đầy vườn thơ!




          Đìu hiu gió đìu hiu mây
          Đìu hiu đến cả bàn tay người tình
          Một giây suy nghĩ quẩn quanh
          Thì ra mới biết một mình đìu hiu!



          Lỡ thương tóc ngắn ai rồi
          Dẫu trăm mái tóc dài thôi cũng đành
          Ngắn vừa đủ động lòng anh
          Ngắn vừa đủ buộc mình thành nợ duyên.



          Vẫn là sông nước còn đầy
          Mà khô khát cả hàng cây hai bờ
          Bên nầy tả ngạn tương tư
          Bên kia hữu ngạn dật dờ hồn quê!



          Thuyền xuôi về ngã ba sông
          Ai theo nhánh rẽ cho lòng xa nhau
          Mình còn hai nhánh sông sâu
          Băn khoăn không biết ngã nào mà bơi.




* kính tặng quý Thầy Trần Phiên và Hà Tường Cát trường      
TH Ngô Quyền, Biên Hoà      


Thầy ra đề Toán khó trần ai
Tìm hoài lời giải mãi loay hoay
Thật tình em ráng vào trong lớp
Bởi không mê Toán chỉ mê Thầy!


       Dọn hàng về sớm chi em
       Người ta còn đợi mua thêm chút quà
       Trăm con mắt ngó từ xa
       Chắc chờ mua cái thật thà của em!



        Đêm vừa hết, giọt cà phê còn nặng
       Đời đã vơi nhưng đáy cốc chưa vơi
       Nước mắt cạn mà khổ đau chưa cạn
       Tình còn đây sao người vội xa người?



       Thôi rồi người đã xa xôi
       Sao nghe lòng đắng như đời khổ qua
       Đời chia chi những ngã ba
       Không chừa một lối cho ta chung đường?



                          Đi hoài chưa hết
                          Một tấc thơ ngây
                          Đời còn trăm thước
                          Nên vẫn ngu hoài!



               Dù cho sinh nhật đến mấy mươi
               Cũng là con trẻ của Mẹ thôi
               Mấy mươi cũng vẫn là con trẻ
               Cần Mẹ hoài như thuở nằm nôi.




               Đêm xa quê đón Tết
               Một lời ước đơn sơ
               Phải chi lòng bánh tét
               Nhuộm xanh đêm giao thừa!



          Sinh con Mẹ đã mừng vui
          Cả nhà vang những tiếng cười thân quen
          Mình con khóc phút đầu tiên
          Phải chăng biết nỗi truân chuyên cuộc đời?



               Lời Mẹ dặn con hồi thơ trẻ
               Hạt gạo như vàng quý biết bao
               Lượm hạt gạo rơi lòng nhớ Mẹ
               Lời dạy còn ghi, Mẹ chốn nào?



               Tôi lại nhìn tôi trong bóng đêm
               Tắt đèn nên thấy bóng lạ thêm
               Hình như ai núp đàng sau bóng
               Là bóng tôi buồn hay bóng em?



               Nằm mơ thấy Mẹ dắt con đi
               Sau trống trường tan dẫn con về
               Sương sớm phủ vây màu nắng đục
               Tỉnh ra mới biết nắng Cali.



               Màn khép rồi, anh có trọn vui?
               Chờ cho khán giả bỏ đi rồi
               Em lau son phấn ngoài sân khấu
               Vãn tuồng, em chỉ có anh thôi!



               Chiều xuống Mẹ đem nồi vo gạo
               Xả hết cám đen, gạo sạch trơn
               Quê người cơm tối ngồi thương Mẹ
               Nhìn cơm trắng muốt nhớ Mẹ buồn!



               Những dòng thơ tôi viết
               Tưởng gởi cho nhiều người
               Nhưng chắc không ai biết
               Dành riêng một người thôi!



               Về thăm mồ Mẹ gió đong đưa
               Mưa rớt lâm râm khoảng cuối mùa
               Áo mỏng đơn sơ còn chưa ướt
               Mà sao hai mắt dột đầy mưa?



               Giao thừa đón Tết quê xa
               Tết xa quê giữa bao la nắng đầy
               Nắng đầy, hồn lại mưa bay
               Ước chi mọc cánh mà bay về nhà!




Âm u bóng tối
Đơn độc cuộc đời
Sát na tĩnh tọa
Thấy đời lên ngôi.


               Qua bờ xa, thấy đò còn đưa khách
               Tim học trò đập vội tiếng ngân rung
               Công người đưa đò dày hơn trái đất
               Nhớ ơn hoài NGƯỜI đã chở qua sông!



Trần Kiêu Bạc                                  
Đầu Xuân Nhâm Thìn -2012