NGÀY THẦY VỀ NGHỈ HƯU.
Thơ: Trần Kiêu Bạc Diễn ngâm: Hồng Vân
Lớp đang chộn rộn về bỗng lặng yên Khi Thầy nghiêm trang, từng lời chậm rãi “ Lớp không còn Thầy, ngày mai và mãi mãi” Vài giây ìm lìm, lớp lại lao xao! Cơn gió lạnh nào thổi ngọt qua đầu Tiếng sét lạ nào xô con sắp ngã Chợt nhìn lên, sao tóc Thầy trắng xóa Hình như là bụi phấn mới bay lên Thầy về hưu hẳn là chuyện tự nhiên Sao trăm con mắt rưng rưng muốn khóc Sau kính trắng đôi mắt Thầy đã ướt Thầy quay đi, lớp trở lại lặng yên Sẽ không còn Thầy đứng trước bảng đen Không lời giảng bài giọng cao sang sảng Lớp phấn trắng từng bay theo lãng mạn Sẽ rơi nhanh, không đậu trên tóc Thầy Con đò ngang quay cuồng như người say Bởi người chèo đò không cầm tay lái nữa Những viên phấn như mái chèo gãy đổ Cũng quạnh hiu rơi vào góc lớp buồn Con tiếc tuổi đời chưa kịp lớn thêm Như hạt thóc chưa nẩy thành cây lúa Không còn Thầy, con giữa cơn giông tố Biết thành không, cây lúa của mùa vàng? Chỉ còn hôm nay, Thầy đứng trước hành lang Chúng con đàng sau xếp hàng ngay ngắn Không lao nhao mà giữ lòng yên ắng Sợ Thầy đi chìm đắm cả con đò Ngày Thầy từ giả chúng con, trời bỗng mưa to … TRẦN KIÊU BẠC (California) MÙA TẠ ƠN 2009.