Thơ: Trần Kiêu Bạc Hồng Vân diễn ngâm
Một mình một bóng suốt canh khuya Cuống rún quê hương chẳng muốn lìa Văng vẳng đâu đây bài vọng cổ Sáu câu xé ruột khóc người đi Người đi tưởng chết hồn sông núi Giữ được tình quê trong sáu câu Bạc Liêu hoà muối thêm mặn đắng Tai mãi ru êm khúc Sáu Lầu Song loan chắc nhịp ba mươi hai Guitar phím lõm kết sáu dây Đàn tranh thập lục tình da diết Nguyệt cầm giòn tiễn điệu Nam Ai Ngũ cung Hò Xự Xang Xê Cống Huê tình giọng hát Út Trà Ôn Tình Anh Bán Chiếu nghe mùi quá Quê hương xa lắc vẫn đầy hồn Người đi xa xứ biệt làng quê Nghe câu vọng cổ muốn quay về Đầu xanh cho tới khi đầu bạc Ôm bài ca cổ trắng canh khuya. TRẦN KIÊU BẠC.