Trần Kiêu Bạc                                   
Hồng Vân diễn ngâm                                   



                                        Không biết bao lần mình dự tiệc như hôm nay
                                        Ở một nơi xa quê nhiều khi không nhớ kỹ
                                        Tiệc kiểu Ta, như Tây, giống Tàu, hay theo Mỹ
                                        Lịch sự trao nhau những tấm thiệp mời

                                        Có một điều, khi bưng ly rượu lên môi
                                        Nghe đắng ngắt nỗi niềm không nói được
                                        Những suối rượu chảy đầm đìa không dứt
                                        Mùi nồng cay lan về sông nước quê nhà

                                        Có một điều, khi thấy hình những chai rượu lon bia
                                        Lại nhớ về trái bí trái bầu, mướp hương mướp đắng
                                        Gánh nước oằn vai làm Mẹ còng lưng xuống
                                        Cho từng ngày các con Mẹ cao thêm

                                        Có một điều, mùi chưa quen của mỹ vị cao lương
                                        Đưa mình về bát canh mồng tơi hay con khô sặc
                                        Tiệc đang rơi vào âm vang nhiều ca khúc
                                        Mình ôm lẻ loi một mình nỗi nhớ xa xăm

                                        Như lui cui vo nồi gạo lúa ba trăng
                                        Chẻ củi khô chụm vội vàng cơm sôi óc ách
                                        Vui lửa hát cơm reo đâu cần chi tiếng nhạc
                                        Nghe thơm lừng hương gạo mới đồng quê

                                        Từ một góc riêng nhìn tiệc rượu phủ phê
                                        Thoáng giây phút thương thời khô mưa, khát nắng
                                        Có một điều, theo tiệc tàn mọi người quên lãng
                                        Chỉ riêng mình muốn giữ mãi góc quê hương!


                                       TRẦN KIÊU BẠC.