PM: Tôn Nữ Thanh Dương

Nghịch Quái



       Chúng tôi đã bày ra nhiều trò chọc phá các thầy giáo lúc còn học ở trường Nữ Pleime, mà đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ. Cả lớp hay phụ họa nhưng thường kẻ bày trò là QM, XL và tôi. Mấy cái mặt hay mắc cở nhút nhát mà sao phá phách ghê, kể cũng lạ.
       Nạn nhân đầu tiên của bọn học trò nghịch ngợm là thầy Phan Thành Lâm. Năm đó thầy dạy Sinh ngữ cho lớp. Bọn chúng tôi chiếm hai bàn đầu hai bên. Thường thì tôi là vua ăn vụng trong lớp, bao nhiêu thức ăn tôi cứ chuyền cho các bạn dưới gầm bàn và trong miệng tôi lúc nào cũng có một miếng ô mai hay xí muội… Đứa nào vô phúc bị thầy gọi lên hỏi bài thì lại giả đò cuối xuống tìm dép để lấy thức ăn ra. Lần đó thầy dạy động từ TO CUT và bảo cả lớp đọc lại theo thầy. Hai cái miệng to nhất lớp là XL và QM cứ đọc trại đi làm cả lớp cười ầm lên và làm thầy đỏ mặt. Nhưng không ngừng ngang đó, hai đứa nó lại ngầm bảo cả lớp làm theo, thế là cả một bầy con gái cứ lập tới lập lui cái chữ bậy bạ đó. Kết qủa là thầy bỏ lớp đi xuống văn phòng và tụi tôi mừng lắm vì có một phút ngồi không và tiếp tục ăn hàng vặt chờ Thầy trở lại lớp!
       Giờ học với thầy Lâm là giờ để vòi vĩnh và nhõng nhẽo! Sang năm lớp 8 thầy dạy Toán cho chúng tôi khi cô Ngọc Dung chuyển đi nơi khác. Lớp 7, lớp 8 thôi nên bọn tôi lỡ cỡ, lớn không ra lớn, nhỏ cũng không còn nhỏ, điệu đàng như các chị 11, 12 thì chưa nhưng chỉ mới “hơi hơi giống hay đua đòi theo đàn chị” nên mới trở thành dở hơi! Thầy bước vào lớp là giả bộ đủ điều, nào là em có câu hỏi này, em có vấn đề nọ, thầy giải quyết xong thì cũng gần hết nửa giờ! Rồi lại giơ tay xin phép đi ra ngoài, rồi lại đứng lên đi đóng cửa sổ, đi đóng cửa lớn, v.v..... Tụi tôi nghĩ ra lắm trò mà chỉ ăn hiếp mỗi thầy Lâm thôi vì thầy hiền lắm… Chọc thầy nhiều thì thầy chỉ đỏ mặt và bỏ đi xuống văn phòng là chuyện mà tụi tôi thích nhất....
       Tôi đã làm một việc quái quỷ trong giờ thầy Lâm mà cứ áy náy hoài cho đến ngày nay. Gần nhà tôi có một tiệm thịt cầy, trước nhà họ có cây lá mơ, chắc là để ăn với thịt cầy! Không biết nghe ai chỉ là lấy lá mơ chà lên ghế ngồi sẽ bị ngứa, mà một hôm đi học ngang tôi đã hái một ít lá mơ mang vào lớp. Dùng bao nylon bọc tay lại tôi chà mớ lá mơ đó lên ghế thầy giáo trước khi thầy vào lớp! Chuông rung, cả bọn hồi hộp chờ thầy vào lớp. Thường thì thầy hay đi thẳng lên bục và ngồi xuống mở sổ điểm danh. Hôm nay sao thầy không làm thế. Thầy đang còn đứng trước bảng đen thì tôi đã ngứa miệng hỏi,
       - Thầy không điểm danh hôm nay sao?
        - Chút nữa, bây giờ thầy muốn nói với các em chuyện này....
        - Thầy phải điểm danh bây giờ rồi thầy hẵn nói sau....
        Vậy mà thầy cũng chìu học trò đi đến bàn, giây phút chờ đợi đã đến, cả bọn nín thở và chăm chú nhìn thầy. Không khí trong lớp chắc phải nghiêm trang lắm,
        - Hôm nay các em có chuyện gì mà im lặng quá vậy?
        Tôi sợ lộ tẩy nên giả vờ làm rớt viết xuống đất tạo ra tiếng động và xì xào với bạn dưới gầm bàn. Các bạn cũng đoán được ý tôi nên đã bắt đầu có tiếng rì rào trong lớp. Thầy không để ý bắt đầu ngồi xuống ghế. Cả lớp hồi hộp chờ thử xem có gì xảy ra không? Vài phút sau, thầy bắt đầu xoay trở trên ghế, tôi biết ngay là mấy cái lá mơ đã có tác dụng? Thầy đứng lên rồi ngồi xuống, rồi lại đứng lên tiếp tục điểm danh. Chưa bao giờ điểm danh mà thầy phải đứng! Khỏi cần phải nói, suốt cả giờ học thầy khó chịu như thế nào….Lúc đó còn nhỏ nên tụi tôi chỉ biết vui cười khi thấy mình làm trò để cho có chuyện chọc phá trong lớp, không bao giờ nghĩ xa hơn …
        Người tiếp theo là thầy Hoàng Châu dạy Nhạc, khi ấy cho rằng Nhạc là môn phụ, tụi tôi không cần phải học nên cứ việc mặc sức mà chọc thầy. Có lần chúng tôi bày trò gọi cả lớp trốn hết ra ngoài rồi khóa cửa phòng học lại. Phòng học lớp tôi trên đồi nên phía sau là đất trống mà ở phía văn phòng và các phòng học khác không thấy được. Thầy vào không được, phải gọi bác cai lên mở cửa thì không có học trò nào trong lớp cả! Thầy đi vòng phía ngoài phòng học thì thấy cả lớp đang đừng lố nhố phía sau. Thế là bị tóm cổ vào và bị phạt. Mới đầu thầy bắt quỳ hết lên bàn trong lớp. Tụi tôi vẫn không sợ mà cứ khúc khích cười. Thầy giận quá lại bảo cả lớp phải ra trước hàng hiên quỳ! Chỉ có XL là khóc tỉ tê vì cho rằng bị phạt quỳ như vậy là "nhục nhã". Tôi cùng với QM và các bạn khác cứ tỉnh bơ, không sợ cũng không thấy nhục nhã gì.
        Một lần khác cũng với thầy Hoàng Châu, khi thầy hỏi bài thì ngồi dưới bọn tôi cứ rúc rích xì xào. Thầy giận quá gọi nguyên băng lên bảng dò bài. Thầy hỏi cho một tăng thật là nhanh có thuộc cũng không sao trả lời được. Nào là dấu trắng bằng mấy đen, dấu đen bằng mấy dấu móc đơn, dấu móc đơn bằng mấy dấu móc kép, v.v... Thế là lại bị phạt. Thành ra học giờ thầy đáng lẽ phải vui vẻ lắm thì hóa ra toàn là để bị phạt vì chọc phá.
        Khi thầy HC phải tập hợp xướng cho toàn trường nhân dịp văn nghệ cuối năm, trong lớp có khoảng năm sáu mạng đi tham gia, trong số đó lại cũng có tôi và QM. Thầy mặc quần tây, áo sơ mi bỏ trong quần. Không biết thầy nhét cái gì trong túi quần mà nhiều đến nỗi cái quần thầy xệ xuống mà hai cái túi thì phình ra. Nhìn thầy đánh nhịp tụi tôi không nhịn cười được bèn nghĩ ra cách chọc thầy. Tụi tôi lấy giấy viết hàng chữ: "Quần bán hỏi người mặc" và treo sau lưng thầy. Thế là cả bọn được dịp cười. Tha hồ cho thầy đánh nhịp, chẳng ai còn chú tâm để hát nữa mà chỉ khúc kha khúc khích. Thầy giận quá không thèm tập hát nữa và đón xe thồ đi về nhà. Một hồi lâu chắc thầy nghĩ lại, thầy lại đi xe thồ lên trường … Bây giờ tôi thấy hối hận quá, lương tiền thầy giáo lúc đó bao nhiêu mà tụi tôi làm như vậy thầy đi xe lên xuống nhiều lần chắc là hết nửa tháng lương?
        Năm lớp 8 chúng tôi học Anh văn với Thầy Thân Trọng Tuấn, một thầy giáo trẻ mới về trường. Biết thầy chưa có kinh nghiệm nên tụi tôi tha hồ mà phá phách. Có nhiều nhưng tôi chỉ xin kể ra đây một chuyện mà bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật là kinh khủng.
        Hồi đó trường lớp bàn ghế rất cũ kỷ. Ghế thầy ngồi có nứt một đường ở giữa. Không hiểu nghĩ sao, tụi tôi lấy một cây đinh đóng ngược ở mặt dưới lên ngay chỗ bị nứt. Lúc thầy vào lớp cả bọn hổi hộp chờ thầy ngồi xuống. Thường thì thầy hay đứng để viết bài lên bảng, xong rồi mới đến bàn ngồi. Thời gian chờ đến lúc thầy ngồi xuống thật lâu. Thầy dạy một câu gì và hỏi cả lớp nghĩa của nó. (Lâu quá tôi quên mất là chữ gì). Vừa lúc thầy ngồi xuống ghế thì cây đinh vì đóng nhẹ quá nên đã rớt xuống đất. Cả lớp la lên “rớt rồi”, vậy mà thầy lại bảo cả lớp “Đúng rồi”. Không hiểu nếu cây đinh không rơi xuống thì chuyện gì đã xảy ra?
        Trong bốn năm trung học lớp tôi có nhiều cô giáo hơn thầy. Vì các thầy giáo bấy giờ là “phái yếu” trong trường nên tha hồ cho nữ sinh hành hạ. Còn có thầy Nguyễn Văn Hoà, thầy Trần Phước Mẹo, thầy Trần Quang Chu, và thầy Lê Đình Phùng. Thầy nào cũng là “nạn nhân chiến cuộc” của bọn tôi, nhưng tôi chỉ ghi lại những chuyện hơi quá đáng một tí. Chúng tôi không chọc phá các cô giáo bao giờ vì là “phe ta”. Tuy phá phách vậy nhưng tụi tôi lúc nào cũng học vào hàng đầu trong lớp và luôn là con cưng của các thầy cô.
       Quả là “Thiên bất dung gian”, QM là đứa phá phách nhiều lại làm nghề gõ đầu trẻ. Không hiểu QM nghĩ sao khi chính mình bị học trò chọc phá? Bài viết này thân tặng Quỳnh My, Xuân Lộc, Tân Duyên, Phùng Mai, Kiều Ngân và Mai Loan, những kẻ đồng lõa ngày xưa, và tặng cả lớp, những người phụ họa với chúng tôi.

                                               PM - Thanh Dương
                                               Tháng Chín 2010