truyện ngắn: XA


 
Cuộc chiến đã qua đi,
Nhưng những chia xa, ray rức, đau khổ chưa xoá hết
Những giọt nước mắt vẫn còn ch̉ảy miên man...

Tặng Thu Đào, cô em gái đã kể cho tôi câu chuyện của người bạn cũ.



“Anh không ngờ gặp lại em..”
Nguyễn lập lại câu nói tôi đã nghe anh nói nhiều lần từ khi chúng tôi gặp lại nhau trong buổi tiệc họp mặt của Liên trường Pleiku!
Hơn ba mươi năm chúng tôi mới được nhìn vào mặt nhau, từ lúc anh cố gắng đẩy tôi lên một trong những chuyến bay quân sự cuối cùng rời khỏi Nha-Trang.
Tôi vẫn để yên những ngón tay mình trong bàn tay của anh cố nén những giọt nước mắt
Pleiku, vùng đất đỏ cao nguyên bụi mù, thành phố chỉ có một con phố chính chặng hai đầu bởi khu chợ Mới và chợ Cũ “đi dăm phút đã về phố cũ...”
Gia đình tôi đã ở đấy từ lâu tôi học tiểu học rồi trung học chỉ rời xa khi học đại học. Tôi gặp Nguyễn thật tình cờ, bố tôi là sỹ quan cao cấp, cho nên khi gặp bất cứ một người nào mặc quân phục , lớn tuổi thì chào bác, trông mặt trẻ thì chào chú, cứ thế mà khoanh tay thưa gởi để khỏi bị bà vú mắng là “con nhà vô phép”, về thăm nhà nhân dịp nghỉ hè, vừa xách va-li bước vào nhà tôi hai người mặt quân phục đang ngồi nói chuyện với bố tôi, một người là bạn của ông tôi đã gặp măt, tôi cúi chào”bác ạ”; quay sang người trẻ hơn “chú ạ” để vội hành lý vào trong buồng tôi nói nhỏ với chú tài xế mượn chếc xe gắn máy chạy xuống hướng rạp Diệp Kính họp mặt với mấy cô bạn thời trung học cũng về nghỉ hè ở quán bún riêu bên hông rạp.
Đang ăn uống ba hoa với mấy cô bạn cũ đã lâu không gặp một nhóm người mặt quân phục bước vào quán, một người hướng về tôi với một nụ cười, tôi giật đầu chào quay qua tiếp tục cười đùa với lũ bạn, lúc trả tiền bà chủ quán chỉ về phía sau”Ông sĩ quan kia trả tiền cho các cô rồi”. Chúng tôi nháy nhau tiếng về phía người thanh niên khoanh tay “Cám ơn chú, lần sau chú nhớ đến trả tiền nữa ạ!”
Sau này khi hai đứa khá thân Nguyễn hay nhắc lại lúc mấy cô Pleime, Pleiku “họp chợ” ăn uống “Nam thực như hổ, nữ thực hơn nam.” Tôi vênh mặt “Chỉ là ăn chơi thôi đấy..”anh lắc đầu chịu thua nhưng vẫn tiếp tục là “nạn nhân” của chúng tôi.
Dù tôi vẫn gọi Nguyễn là chú nhưng từ lúc nào hai đứa thấy chẳng thể thiếu được nhau, tình yêu của chúng tôi như một cuộc săn ̣đưổi, anh là Bác sĩ Quân y, mỗi lần hai đứa muốn gặp nhau thật là khó, tôi từ Đà-Lạt kiếm cớ bay về Pleiku, hay anh năn nỉ bạn bè đi nhờ trực thăng lên Đà Lạt, khi anh có vài ngày nghỉ sau cuộc hành quân. Thường thì chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại và chồng thư thì càng lúc càng dầy.
Những gờ đá vòng quanh Biển Hồ, con đường tre đầy bóng mát ở Thanh An, Pleiku là nơi in đậm dấu chân của chúng tôi, hay Đồi Cù và những quán cafe’ Đà-Lạt là nơi chúng tôi thường ngồi cạnh nhau hằng giờ khi có dịp.
Những tháng ngày của năm 1975, Buôn- Mê- Thuộc thất thủ tôi nghĩ mình đã mất anh. Tôi và một số bạn học cùng trường có quê ở các tỉnh miền trung xuôi theo đoàn người về Nha -Trang. Chúng tôi tưởng như một giấc mơ khi gặp lại nhau ở thành phố biển....
Tôi về Sài-Gòn. Nguyễn đã bước lên chuyến tầu hướng ra biển thay vì về cảng Sài-Gòn...
“Anh đã nhờ Hội Hồng Thập tự, bạn bè quen biết tìm gia đình em ...”
Định mệnh. Tôi ôm đứa con gái có với Nguyễn sau tháng ngày ở Nha-Trang vượt thoát vào những năm cuối trước khi trại tị nạn đóng cửa, qua Mỹ sau thời gian ba năm ở Hồng-Kông. Tôi tìm kiếm tin tức Nguyễn nhưng vô vọng.
Tôi đã lập lại nhiều lần xin với người bạn học ngày xưa của Nguyễn khi chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một buổi tiệc –đừng cho Nguyễn biết tin về tôi- khi nghe kể Nguyễn đã lập gia đình và vợ của anh bị liệt phải ngồi xe lăn sau một tai nạn xe hơi.
Mỗi người có một số phận- cô con gái của tôi tin rằng bố đã mất. Hình bóng Nguyễn đã được chôn kín trong trái tim của tôi-
Anh nhìn những bức tranh treo trong phòng khách “em vẫn giữ những sở thích như ngày xưa” trong những ngày xưa đó Nguyễn và tôi đã từng hẹn nhau sẽ đi thăm những viện bảo tàng ở Pháp. “Hình của em phải không?” Nguyễn chỉ bức tranh sơn dầu trên tường hỏi tôi “Con gái của em” Tôi đưa tách trà cho Nguyễn, anh vẫn nhìn tôi như muốn hỏi “cháu giống bố hơn mẹ, làm cùng nghề với...anh. Em là single mom lâu lắm rồi.”
Tôi muốn nói với Nguyễn những điều tôi đã dấu từ lâu, nhưng khi nhìn nét của người phụ nữ ngồi trên xe lăn tôi lại im lặng nhìn anh.
“Hai giờ chiều anh mới trở lại Virginia, sáng mai anh mời em và cháu đi uống café.”
Anh vẫn nói như ngày xưa khi muốn rủ tôi đi ra ngoài ăn. Những giọt nước mắt đã ngập đầy khoé mắt của tôi. “Cám ơn anh, em nghĩ mình không nên gặp lại nhau.” Nguyễn hơi khựng lại, ngập ngừng đưa tay với lấy chiếc điện thoại tôi để trên mặt bàn “Thôi thì anh để lại số phone của anh, em có thể gọi anh bất cứ giờ phút nào.”
Ánh đèn trước cửa nhà chiếu hình Nguyễn nghiêng nghiêng bước ra xe. Làn gió thổi qua thật nhẹ, tôi thở dài. Tôi sẽ nói gì với cô con gái của mình về người sẽ đưa cô đến trước bàn thờ đặt vào tay chú rể trong ngày cưới vào cuối năm. Hít vào một hơi thật sâu, tôi thở dài. Những giọt nước mắt hình như bây giờ mới được chảy đầy trên mặt của tôi.


Nguyễn Thị Hương Minh
2009





More on anh and further information concerning nhng
Page provided by GoFTP FREE