TẢN MẠN – PLEIKU TÔI


  Hoàng Thị Viễn Du        



       Nghe đến chữ “tôi” là thấy ghét, lại cái “tôi” nhỏ nhoi, ích kỷ đây mà.
       Nhưng thật! Pleiku tôi những thập niên sáu mươi nhỏ bé thế đấy, một con dốc dài. Đứng đầu bên này nhìn lên, tuởng chừng chỉ cần đến đó sẽ với tới mây, quanh co vài con phố với thông. Pleiku tôi nhỏ nhưng lòng người chả nhỏ tí nào, có những tấm lòng, những việc làm tôi xúc động, không nói ra thì không ai biết, việc chủ quán càphê BB quyên góp tiền dời mộ bạn lúc nghĩa trang giải toả, chuyện vợ chồng anh Thức chị Hảo đôn đáo tìm việc làm cho con Kim Hải khi bố mẹ các cháu không còn. Chuyện vợ chồng Đức Ngọc thay nhau chở bạn đi chữa bệnh, châm cứư rồi âm thầm thanh toán tiền chữa bệnh không cho bạn biết, và chị Nhung kiên nhẫn đếm từng chữ trong bài viết của bạn mong gởi được vào mục truyện ngắn một ngàn hai trăm chũ để bạn có tiền nhuận bút, cứ thế, họ cho đi mà không cần nhận lại và còn, còn nhiều nữa những tấm lòng Pleiku không bao giờ kể hết với những người con xa xứ vẫn mong có dịp để trở lại, quay về, tụ tập bạn bè, những ông nội bà ngoại tha hồ mi tau thoải mái có lúc còn phát huy năng khiếu nghịch ngợm như thuở nào và nữa, những dâu rể Pleiku họ iêu vợ iêu chồng nên iêu luôn thành phố tuổi thơ của vợ (hồng) họ vui vẻ hoà đồng, nhiệt tình nhập cuộc, như tôi biết có một dâu Pleiku,sẵn sàng cùng chồng ra tận Nha Trang đón cô bạn học ấu thời xa lắc về quê mình chơi.Thật trân trọng và đáng quí làm sao!
       Tôi xa Pleiku tròn hai mươi bảy năm nhưng trong lòng lúc nào như cũng có tiếng vọng, gọi, mời, thúc dục từng đêm, từng đêm thức giấc, nhớ Pleiku da diết.
       Pleiku tôi nhỏ, bạn bè tôi mỗi ngành mỗi nghề nhưng tấm lòng và tài nặng thì vô hạn, có những người bạn viết nhạc tôi quen và chưa quen họ sáng tác những bản nhạc với những ca từ mà ca sĩ, nếu không có sự rung cảm, không hoá thân để diễn tả thì không bao giờ thành công với danh xung là ca sĩ. Những ca từ làm sao xuyến trái tim tôi sao cứ vang mãi.
              “Khi mùa xuân đến em rời non cao
              Trong từng sợi tóc thơm lời ca dao” (BNT)
       Trời ơi! sao mà tài hoa đến thế, ai sinh ra chưa một lần được ru bằng ca dao, và dù đi đâu đến đâu vẫn mãi lời ru ngọt ngào đẫm trong từng sợi tóc.
Và:
              “...Thôi nhé em về, trời mưa ướt áo,
              nước mắt em làm trơn ướt không gian
              Thôi nhé, thôi nhé đừng nhìn anh đi không nỡ,
              thành phố âm thầm thấy rõ chưa em
                                                     ( Lời chim bỏ núi HT)

Ôi nhũn cả lòng, làm sao mà bước nổi quả là: (chí lớn không đựng đầy trong sóng mắt giai nhân) và tôi với hiểu biết ít ỏi với lòng rung động đắm chìm đi theo từng lời nhạc.
Rồi lại gặp “Trách gì nắng” của ĐH T:
                     Trách gì nắng làm lá bay đi
                     về nhũng nơi chẳng có ai hay……………..
                     Chỉ nắng về mỗi sớm mai
                     vắng ngưòi ấy -làm cháy từng cơn nhớ xưa……..
Hát lên mà sao xuyến mà xót xa, chỉ có nắng thôi ư? nắng vàng vọt, nắng mong manh iếu đuối mà làm cháy lên từng nỗi nhớ từng niềm đau, sao mà nhức nhối, sao mà buồn tênh “chợt đến ,chợt đi thế thôi” vâng! chỉ thế thôi mà đọng lại âm ĩ.
Những ca từ của người Pleiku tôi sao mà thấm đẫm, da diết não lòng đến thế, ca sĩ suông thì làm sao mà hát mà diễn tả nỗi. Chỉ có Kim Hải, trải lòng ra, hát bằng cả sự rung động của trái tim nhưng Hải buông tay quá sớm mang tiếng hát theo gió ngàn mây núi lang thang mãi đâu để lại sự tiếc nuối trong lòng bạn bè.
Mà không còn ca sĩ thì mai một tài năng của người Pleiku tôi, bạn bè tôi mất thôi. Ngồi lẩn thẩn thầm nghĩ, bốn đứa con, ba thích công nghệ thông tin ,một theo đuổi mỹ thuật, không có giọng ca vàng nào cả, vậy là hoài bảo giới thiệu những bản nhạc của bạn tôi không thực hiện được rồi. Thôi thì chờ cháu nội cháu ngoại vậy.
Pleiku tôi giờ không còn nhỏ nữa, đã có những con đường rộng thênh thang nên lòng người cũng thênh thang. Những thân hữu viết về Pleiku tôi với những con đường có Bằng Lăng tím, những tình cảm của những người Pleiku cũ cũng đủ thấy Pleiku tôi có chỗ đứng trong trái tim họ, trân trọng biết bao dù có lần lão bạn học già càu nhàu “biết thì viết, không biết thì thôi, làm như rành lắm” .
Tôi nói – “Thì mỗi người hiểu và cảm nhận theo một cách, có thể ông biết nhiều nhưng không bao giờ biết hết, ông là cựu dân Pleiku mà có làm được như người ta đâu. Sao không tự hỏi, cũng cái đầu ,sao người ta nghĩ được cái mà mình không nghĩ được, nhìn thấy cái mà mình không thấy, cũng là tai, sao họ nghe thấy cái mình không nghe được vả lại đâu phải viết cho mình ông đọc đâu? cũng như chơi đàn ý…. , người ta phải biết mình gảy đàn cho cái tai nào nghe chứ.
        - Nè ! bà đừng nói đểu nghe, ý bà nói tai tôi là…..
-Ông bạn già hay lạu bạu ơi! nếu ngày xưa vai ông đủ rộng để tôi dựa những khi thèm khóc thì tôi đã iêu ông rồi đấy, thiệt đó, láo chó cắn chết Cười khanh khách và chạy thôi, lão bạn gìa cộc cằn vẫn còn ngón cú đầu thời đi học đau lắm. Đưa con lên Đalạt nhập học, lần đầu tiên tiếp xúc với anh Thức chị Hảo “khó mà quên đây” anh chị thật đồng điệu, anh viết chị trau chuốt từng câu chữ thuỷ chung lặng lẽ bên đời cho anh thong dong văn nghiệp. Dù rất “lắm chuyện”, nói mãi không hết, vẫn phải rất ra mà về…Ngày về, tài xế Nha Trang tăng cường, không rành đường Đaklak, ngập ngừng trước những khúc quanh ngã rẽ, rồi chở lộn hành khách vào khu thuỷ điện, chuyến đi kéo dài gần Sáu tiếng, ổ bánh mì anh chị bới cho tiêu đi đâu hết, đói run, sợ mưa đường trơn phải về vội. Người” trăm năm “ra đón hỏi” đói không? Đói thì đi pha mì tôm mà ăn “ Vâng đi pha mà ăn. Ôi! tủi thân thế, lão lười”, “Hảo ơi !nếu có chị ở đây chị sẽ pha không phải một, mà hai gói cho vừa tầm Gấu Mẹ Vĩ Đại hở chị”.
Lũ bạn nhắn tin hỏi:- Dế mèn “Liên Xô” phiêu lưu ký Đà Lạt thế nào rồi?
        -Ờ có bài thơ mới toanh cho Đàlạt nè
        “-Đàlạt thơ, Đàlạt mơ Đàlạt hoa
        -Ta về chia nửa trái tim ta
        Gời người Đàlạt, hoa Đàlạt
        Lưu luyến chi lòng chẳng muốn xa”
Có người gởi tin nhắn –Không muốn xa mà về làm gì? có bạn văn nghệ Đàlạt, quên bạn thơ Pleiku rồi sao? người ta làm mất quả tim ba mươi năm năm nay rồi L không biết ư? Ui mất thì lựợm lại, sống “vô tâm” thì iêu ai thật bao giờ! đáng sợ quá
Nhắn tin mách chị Hảo ,người ta bảo em quên bạn Pleiku kìa
Chị Hảo nhắn -:cho chị ôm hôn tất cả bạn Pleiku của em, ai có điều kiện lên Đàlạt cứ ghé anh chị dù có một tí tẹo teo Pleiku anh chị cũng thương.
Ôi! Pleiku tôi nhỏ mà sao lòng người thênh thang đến thế

       HOÀNG THỊ VIỄN DU 10-10-2009