Cao Thoại Châu


 

      Phải đi qua hai chuyến xe đò
     Chuyến thứ nhất bến còn ngái ngủ
     Người đàn bà đầu tóc bù xù
     Xộc xệch áo quần đang mở quán

     Sang quán thứ hai gọn gàng tươm tất
     Khói nước bay trong phút đầu ngày
     Là chủ quán suốt đời em ở lại
     Nước sông đầy thôi kệ nước sông vơi

     Chủ quán ơi, tiếc làm chi chút lửa
     Lòng tôi đang rét biết đâu chừng
     Đôi mắt ấy bao lần muốn nhớ
     Có gì lưu lại cuộc đời không


     Chủ quán ơi, tôi là người dậy sớm
     Khởi hành đôi lúc thiếu hành trang
     Ngồi ở đây em nhìn ra bến
     Thấy chi trong những chuyến lên đường

     May thật đấy hôm nay trời tạnh ráo
     Cho em nhìn hành khách đi qua
     Đèn ở quán cớ sao vàng vọt
     Hanh hao ngọn gió thổi sai mùa

     Chủ quán ơi, cho tôi ly cà phê
     Đừng bỏ đường tôi cần vị đắng
     Là giờ khắc sắp vào buổi sáng
     Nhờ vị đắng này tôi tỉnh táo ra đi


     Để lòng theo những chuyến chưa về
     Giờ này chắc cũng đang sửa soạn
     Tôi ở giữa hai chiều đưa đón
     Thấy mình vương víu mỗi lần hơn

     Chủ quán ơi, tôi đợi những gì chưa tới
     Những gì còn ở phía xa kia
     Thích xe đi không thich chuyến xe về
     Xe trống rỗng là điều tôi thích nhất

     Mỗi chuyến đi đều lên xuống hai lần
     Không biết chuyến nào đưa tôi tới
     Chủ quán ơi, tiếng còi xe réo gọi
     Lỡ chuyến quen rồi nên mặc, cứ ngồi đây!

Cao Thoại Châu          
Saigon, 04-2010