Cao Thoại Châu

Dứt cơn mơ ta về với núi




                      Thu xếp xong ta về với núi
                      Một nơi nào xa thật là xa
                      Ở đấy buổi chiều đi rất vội
                      Ngủ trong hang khỏi biết đến căn nhà

                      Ta trở lại với đời hoang dã
                      Uống nước trong khe ăn lá cây rừng
                      Giữa thiên nhiên cần chi tới lửa
                      Lửa đốt lòng sầu khổ đã bao năm

                      Khi nóng nực dìm mình trong suối
                      Lạnh ta nhờ đất ấm ru thân
                      Tiên hay Phật cũng chỉ cần như vậy
                      Quên luôn đi khái niệm cơ hàn

                      Loài người hay làm mọi chuyện rối tung
                      Về kết bạn với nai với hoẵng
                      Đời hoang dã là đời đơn giản
                      Quanh năm ăn uống, ngủ, hòa bình

                      Biển coi thế mà dìm người xuống đáy
                      Tước của nhau sự sống tự ông trời
                      Người, coi thế mà không hơn như vậy
                      Giết nhau xong còn vỗ tay cười

                      Trở về rừng nói tiếng yêu đương
                      Cho nó trong như tiếng ngàn tiếng suối
                      Hết băn khoăn và hoài công ngóng đợi
                      Khác cuộc tình ở dưới nhân gian

                      Rất nôn nóng đợi ngày về với núi
                      Nghe vi vu tiếng gió khe rừng
                      Mọi thứ quanh ta thảy đều thánh thiện
                      Và thánh thần bỗng hết thiêng liêng

                      Rừng thâm u và núi non ơi
                      Hết con mơ ta về, hãy đợi!


                        Cao Thoại Châu
                        23-06-2010