PK: Nguyễn Thanh Sơn
Nỗi nhớ dành cho áng mây xa
Trời anh trong - đón mây qua
Gió tạt sườn Đông nghiêng dáng núi
Thương người hơn cả nỗi thương ta.
Phố cũ giờ đây mờ hơi sương
Nắng lau từng vũng nước bên đường
Em đi mang cả trời mưa cũ
Cây lá còn xanh bao nhớ thương.
Mình xa hơn biển có mặn hơn
Sóng tạt vào em những môi hôn
Suối chở tình anh qua dốc nhớ
Ngày thàng theo em chẳng đổi dòng.
Mình xa hơn biển có mặn hơn
Mà sao nghe buốt tận trong hồn
Mình xa đâu có là xa mãi
Anh vẫn chờ em em biết không ?
Nguyễn Thanh Sơn
06/ 2011