lời trần tình của lặng thinh
lêxuânhảo_ PK.
Này NTyd!
Tôi không viết thư tình cho Anh nữa – vì – Chúng ta không còn là người tình của nhau; Và- vì bây giờ trong tay Anh đang ôm ấp người khác, lạ, trong gian nhà lạ, cuả khung trời lạ và khoản đời mới lạ…
Chiều nay,
Tôi trở lại con đường mình đi hôm nọ. Lần cuối cùng ta là hai người tình. Nhặt một hòn sỏi đen đủi xâú xí mà trông - với tôi - dễ thương vô cùng, nó nằm cô đơn bên cạnh những chiềc lá khô sẩm màu cuối Đông vừa mới rụng (hay đã rụng xuống từ lâu?)… Con đường vẫn như cũ, (chỉ có Anh là đổi thay) hành trang thường trực của nó là những chiếc xe Bus học trò đi về mỗi ngày sáng chiều đều đặn. Đúng giờ giấc. Đông vui náo nhiệt như thuở nào. Chỉ có sự thiếu vắng của những bước chân chúng mình từ bữa Anh quay lưng…
Mới đó mà mình đã chia tay 2 năm 9 tháng 11 ngày rồi đó Anh...Trong những ngày tháng của sáng nắng, chiều mưa; đêm dài, ngày ngắn đó Tôi cố quên Anh. Cố quên đi những lời thương yêu dạo nào Anh nói. Những ân cần ngọt bùi ta trao nhau. Những ly Starbucks được delivery từng buổi sáng mùa đông Plano và Thu Dallas…nay không còn!
Đời rất vội tình ra đi cũng vội
Mình chia tay ngày tháng hết ân cần
Này NTyd! Chiều nay,
Tôi cũng quay về Pittner trên Plano, quay về ngôi nhà, có một thời chúng ta chia nhau nụ cười hạnh phúc. Hai cây Colorado Cypress trước sân bây giờ cao trội, có thể chưng treo những lồng đèn Tết vào đó thì tuyệt đẹp đó Anh. Cây bồ đề cao ngất ngưởng với những chiếc lá đổi gam màu biêng biếc đỏ pha trộn ánh cam vàng - trong vệt nắng hoàng hôn đầu Xuân làm lòng tôi xao xuyến nhớ Anh…vô kể!
Ở đây ngày tháng thật dài
Từ khi Anh bỏ Tôi ngoài khuôn tim
Này NTyd! Chiều nay,
trời Xuân năm này quá lạnh, cái lạnh nặng mùi Đông nhắc nhở Tôi là Tết đã về; Mùa Xuân đang nằm ngoan trước cửa. Mồng hai Tết sao buồn và lạnh thế? – không biết vì vắng Anh? Và cô đơn? Hay thật là mùa Đông chưa chịu nhường bước cho Xuân? Những vạt nắng dịu dàng đầu Xuân đi vắng mấy hôm nay; Mưa chầm chập rơi và gió lạnh làm đông đá trên mặt đường như những miểng tim vỡ đang lạnh ngất muôn đời trong hồn Tôi. Tôi cứ tưởng là Thu sẽ ớ mãi và Đông cứ nằm lì từ khi Anh ra đi, từ khi Anh quay lưng…Thế rồi Xuân cũng đến…Ngày tháng quá dài với Tôi từ dạo ấy…2 năm 9 tháng 11 ngày đó bao nhiêu giọt nước mắt âm thậm rụng xuống tim Tôi Anh có biết? và bao nhiêu lời nguyện cầu bình an cho Anh? Dù Anh không xứng để Tôi cầu xin Thượng Đế những ân sũng hiền lành đó…
NTyd!
Đêm mênh mông và ngày bao la. Những dấu chằm vá trong trái tim Tôi bằng kim chỉ thời gian còn ung mủ, chằng chịt và chồng chất lên nhau mỗi ngày qua, vẫn tiếp tục rát buốt, đau nhức như vết mổ bị làm độc; Thế mà ai cũng nói thời gian là liều thuốc tiên hàn gắn được tất cả mọi vết thương. Và, Tôi cũng nhớ đâu đó? Có lần Tôi đọc Then time it heals… Vậy thì,
Có gì để nói cho nhau?
Rồi mai rồi mốt mình đâu còn mình
Cho nhau một chút ân tình
Cho nhau một tiếng…làm thinh - đủ rồi!
NTyd! Từ nay,
Tôi không viết thư tình cho Anh nữa, Vì, chúng ta không còn là người tình của nhau. Và, như Anh nói đời Anh đã sang trang; Chapter tình của mình cũng đã closed…. Nên -
Chiều nay, Tôi ghi vội những lời trần tình này, thay lời tâm sự, để cất vào ngăn kỷ niệm của… lặng thinh
vậy nhé đi NTyd./.
LêXuânHảo
đầu năm 2ngàn10 -TRẺ