Tóc râu ta vẫn rối bời
Dửng dưng ta đứng giữa đời nhiễu nhương
Mai nhìn áo trắng cô nương
Chiều ngồi quán rượu ven đường nghiêng ly
Các em đi cứ đi đi
Còn ta ở lại từ bi ngậm cười
Từ khi người bỏ xa người
Là ta đánh mất cả thời thanh niên
Ta rơi xuống vực buồn phiền
Bỗng dưng rộng lượng giữa miền phù du
Loay hoay giữa những phạm trù
Tỉnh hồn lại thấy phù du tháng ngày
Yêu em với phận lưu đày
Phấn son phù phiếm em đày đọa ta
Nhảy cuồng giữa cõi ta bà
Tim khô lồng ngực ta là ta chăng
Hoa hồng một đóa dưới tay
Nắm tay rỉ máu vĩnh hằng đỏ tươi
Tặng em tiếng khóc nụ cười
Thật ra cũng chỉ đùa chơi tháng ngày
Đóa hồng khô mảnh hồn say
Ngất ngây ta giữa những ngày và đêm
Chút lòng rộng lượng mời em
Có đi xin hãy êm đềm mà đi./.



               Lê Văn Quang, 2ngàn12
                  Cựu H/s Trung Học Pleiku.