Suốt một tuần nay trời mưa liên miên, mưa không để cho ai thấy được mặt trời, mà chỉ thấy toàn một màu mây xám xịt đặt quánh, mọi thứ hầu như bị lên mốc; kể cả tôi. Nhưng chiều hôm qua đột nhiên mưa lại tạnh, mây hơi loãng một chút xíu, tuy thế vẫn chưa thấy được đôi chút nắng chiều, đơn giản là…ông mặt trời đã đi ngủ-nói theo cách của các cháu bé đang học trường mầm non.
    May quá; sáng nay thức dậy thấy trời có nắng, một màu nắng hồng non của ngày Chúa Nhật đúng như lòng mong ước của tôi; vì tôi đang chờ đợi nắng đến sau một tuần mưa dầm dề lê thê “thúi cả đất; mốc cả người. Tôi chờ nắng lên để được phơi mình, để làm khô hết những đốm mốc đang có. Và tôi cũng đang chờ một ai đó “Alô” cho tôi…mời tôi đi tắm nắng trên những con đường trong thành phố của miền cao nguyên xinh đẹp này.

    Một thời xuân sắc, một thời thấy hoa là bướm và bướm là hoa, một thời mà tôi có tất cả: sắc đẹp, công việc, tiền bạc, thỉnh thoảng lại được mấy bà dì ở nước ngoài gởi về cho những tờ dolar mới cáo và đôi khi còn kèm theo anh Việt Kiều bóng loáng, nhưng tôi cứ ưa chơi trò “tình vờ”, vì tôi kiêu hãnh với những gì tôi có; tất cả đều trên trung bình, và tôi tự chấm cho mình điểm Tám; tôi không ngờ điểm 8 nó như một cái còng trói buộc tôi vào với những điểm chuẩn tôi đưa ra trong việc “kén chọn người đàn ông của mình”, hơn nữa ngày đó tôi rất là ung dung tự toại với những gì mình có nên không muốn sớm bị vướng bận bởi bổn phận của cái gọi là: “hôn nhân gia đình”, tôi thích mình luôn là “hoa xinh bướm lạ” để cho các chàng trai phải khát khao mong muốn, nên điểm chuẩn tôi đưa ra rất cao; cao ngất ngưởng để các chàng trai phải ngẩng đầu lên đến mỏi cả cổ, phải chạy theo tôi đến…mõi cả chân. Và cuối cùng là…chính tôi phải bị sống trong cô đơn và mòn mỏi đợi chờ…
    Thời gian vùn vụt lướt “qua tôi” một cái vèo, nhanh đến không ngờ nên khi giật mình “tỉnh giấc” thì…“cái già sồng sộc nó nằm bên hông”. Tôi đành phải tự hạ “điểm chuẩn” của mình xuống; lúc đầu là từng bậc một. Thật là buồn khi mình đã từng đứng ở bậc thang cao nhất, thấy vũ trụ và thiên hạ là của mình. Thế rồi đến lúc quay đầu nhìn lại phía sau lưng thì chẳng có ai chịu kiên nhẫn leo lên tới đỉnh với mình, mà hết người này đến người nọ “rơi rụng” dần giữa lưng chừng những bậc thang. Mỗi lần nhận một tấm thiệp mời đám cười của ai đó đã từng hì hụi leo thang để cố làm sao vói cho tới mình; tôi lại ngậm ngùi…mới ngộ ra một điều là: chỉ vì mình ưa đứng trên cao chót vót mà kén chọn “chàng hoàng tử trên lưng ngựa”...
    Dù đã hạ điểm chuẩn xuống thế mà vẫn có những rụng rơi, vẫn nhận được thiệp cưới đề tên ai đó xa lạ mà không hề là tên của mình. Lại đành phải tụt xuống một lúc đến mấy bậc. Nhưng tuổi xuân của tôi ác lắm kia; nó luôn chạy trước tôi và lại còn chạy nhanh hơn tuổi trẻ của tôi mới đểu chứ, vì khi “Giật mình nhìn lại thấy mình trống trơn”; có chăng là chỉ còn lại cái già ở bên cạnh bầu bạn…và vì không muốn làm bạn với cái già nên tôi đã tìm đủ mọi cách như là nhờ đến Mỹ Phẩm hay dao kéo can thiệp để cắt giảm tuổi già; nâng cao tuổi trẻ; thế nhưng…cái già nó cứ sồng sộc chạy theo tôi rất nhanh và vù một cái qua mặt tôi luôn; lúc này thì những “dấu ấn” của dao kéo nó phản lại tôi đến nổi tôi…cũng đâm ra sợ ngay chính khuôn mặt của mình; ôi chao…đó là một sai lầm quá lớn. Đếm tuổi xuân của mình thì chỉ còn hai tháng nữa là đến sinh nhật “ngoài tứ tuần” của tôi rồi chớ ít sao, vậy mà vẫn phải “một mình một bóng”. Mẹ tôi lúc nào cũng ưu tư lo lắng khi tôi ngày càng bị “mốc” và mẹ thì lụm cụm lắm rồi.
    Cuối cùng chỉ còn lại những anh chàng từng bị tôi xếp vào loại xơ cua “B một”; vì các chàng loại xơ cua A và B cũng vổ cánh bay mất tiêu, nay chỉ còn lại vài anh B một…

    Vẫn chưa có ai “alô em rảnh không”? cái điện thoại cũng bị mốc nữa sao?. Thôi thì đành phải chủ động tìm trong danh bạ các chàng xơ cua “B một” có điểm từ cao xuống thấp để gọi cho người ta vậy. Máy nào cũng “bận”; đến người có điểm chuẩn số bốn thì:
    - Alô…anh Hậu ơi, em…Kiều nè…anh rảnh không?
    Đầu dây bên kia là một giọng trả lời yếu xìu:
    - Ờ…à…Kiều hả?...anh đang bịnh nên mệt quá.
    Lọt vô trong điện thoại là một giọng nói ngọt ngào:
    -“ Ăn cháo rồi thì uống thuốc nha anh…”
    Trời lại không thương tôi rồi sao? Cái anh chàng đạt điểm bốn thề ở vậy để cùng “rong chơi” với tôi cho hết quảng đời xuân còn sót lại;…đang bị bịnh và đang có người chăm sóc. Tôi hơi có chút ngậm ngùi buồn; nhưng không muốn mất thì giờ với nỗi buồn đó, tôi tìm thêm một tên khác:
    - Alô…Kiều nè…anh Trình đang làm gì vậy?
    Có tiếng ậm ờ của Trình:
    - Kiều hả? Khỏe không em? Anh đang ở Nha Trang…
    - Thích nhỉ? Đi Nha Trang mà sao không rủ em đi với?
    - À…có cô bạn ở bên Mỹ về thăm…cổ rủ anh đi ấy mà.

    Buồn ghê chưa; sáu người có điểm chuẩn “B một” từ cao xuống thấp trong danh bạ coi như bị “bận rộn” hết trơn. Có lẽ hôm nay bỗng dưng trời hững nắng nên mọi người đâm ra thích bị bận rộn thì phải? Nhưng tại sao ai cũng muốn đi “phơi nắng” với ai đó mà không phải là với tôi? vậy tôi là cái gì gì của họ trong bấy lâu nay nhỉ? Chỉ là người để họ than thở vào những ngày mưa? Còn những ngày có nắng thì họ lại cùng đi phơi nắng với ai kia?.
    Thôi thì…đành đi phơi nắng một mình vậy. Buồn quá; người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng với tôi lúc này thì…sau cơn mưa tôi lại càng buồn hơn. Nắng từ phía sau lưng tôi rọi tới, bóng của tôi trải dài theo bóng nắng; một mình một bóng cô đơn. Tôi bước vào một quán nước lịch sự có hàng cửa kiếng trong veo và chọn một cái ghế nhìn ra ngoài đường. Mặt trời càng lên cao bóng cây bên đường càng ngắn lại cho đến khi tôi không còn thấy nó nữa vì mặt trời đã ở trên đỉnh đầu. Nếu tôi mà đứng ngoài đường thì tôi cũng không thấy bóng của mình.
    Muốn phơi nắng cho hết mốc người nhưng sao tâm hồn tôi vẫn cứ mốc meo vậy nhỉ?…

    Nắng đã ba ngày nay…mà tôi vẫn chưa hết mốc meo vì chưa có một ai “alô” hỏi thăm; thì hôm nay bổng nhiên…ơ kìa…điện thoại reo…mừng quá…
    - Alô…Kiều đó hả em? Anh Phong đây…nhớ không?
    Tôi lật đật trả lời ngay:
    - Dạ…Kièu đây…ôi…anh Phong…khỏe không anh?
    -Khỏe…em à; chiều nay em xong việc thì mình đi uống cà phê nhé? Chỗ cũ của tụi mình…sáu giờ…
    Tôi không từ chối:
    -Dạ. Em sẽ đến…nơi cũ…

    Anh Phong; người từng một thời đeo cứng tôi; và tôi thì cũng ngỡ mình sắp bị Phong “đốn ngã” khi anh đạt tới điểm chuẩn số một bảng A, nhưng sau đó anh đã buông tay tự thả rơi mình để…gởi tôi tấm thiệp cưới, tôi khá đau vì tự ái. Mỗi lần tình cờ gặp tôi ở đâu đó là Phong lại ưa than thở này nọ về chuyện gia đình không có hạnh phúc; kết luận là…“chỉ có em thôi”…biết rằng chỉ có thể tin được năm mươi trên năm mươi của lời nói nửa thật nửa dối ấy nhưng lòng tôi cũng cảm thấy hả dạ đôi chút.
    Đã lâu lắm rồi…khi không nghĩ đến người thì người tìm đến mình…lòng tôi chợt nôn nao.
    Quán cà phê nhạc nhẹ quen thuộc đây rồi; chàng đang ngồi đợi tôi ở góc kia, vừa thấy mặt tôi là Phong hí hửng vui tươi đến rộn ràng và anh bắt đầu nói, nói rất là nhiều làm lổ tai tôi như muốn bị ù. Phong không để cho tôi được nói một câu nào…
    Hai ly nước được đem ra theo yêu cầu. Phong lại tiếp tục tâm sự; vừa tỏ tình thương mến thương, vừa than thở chuyện làm ăn thất bại nọ kia. Tôi hơi thất vọng khi Phong không còn là Phong của điểm chuẩn số một hạng A ngày đó. Nhưng khi Phong cho biết anh đang làm thủ tục li dị vợ và…nếu tôi có “nhã ý” thì anh xin được nối lại duyên xưa, hơn nữa bây giờ Phong đang làm giám đốc công ty “z”…Tôi vui trong lòng vì thấy tuổi của mình cũng đang lỡ thì, nay mà có được chút duyên “lỡ thì” đáp lại thì coi như “được vớt cú chót gọi là”…Phong cho biết hiện tại anh đang ở phòng trọ còn vợ con anh đã đi xa???
    Phong tha thiết nhìn tôi và nói trước khi chia tay:
    - Hẹn gặp lại em ngày mai nhé.
    Đang là mùa mưa nên nắng mưa bất chợt, và mưa thì nhiều hơn nắng. Tôi và Phong cứ thế mà thong dong đi phơi mưa cho ướt át câu chuyện tình, rồi phơi nắng cho hanh ráo tâm hồn; hết ngày nọ đến ngày kia, lòng tôi lại phơi phới vui tươi với một cuộc tình tuy cũ mà mới; và người tình tuy mới nhưng cũ…
    Chuyện li dị vợ của Phong vẫn còn ở tận đâu đâu trên miệng Phong…mỗi khi đi ăn đi uống cùng tôi.
    Hai ngày nay không gặp Phong tôi bồn chồn đứng ngồi không yên, gọi thì anh không bắt máy; đi ngang nhà trọ của anh thì thấy cửa đóng im lìm, tôi buồn rầu quay về nhà mà lòng phân vân vô cùng kèm theo ít nhiều nhung nhớ.

    - Alô…Kiều ơi…cứu anh với…
    Tôi hoãng hốt khi nghe giọng anh trong điện thoại có vẻ cấp bách lắm. Phong nói nhanh:
    - Anh đang cần một số tiền lớn để thanh toán nợ của công ty…em à; chúng mình sẽ…cưới nhau sau khi anh trả xong nợ…em giúp anh tiền để trả nợ nhé…cũng khá nhiều…
    Dù bất ngờ nhưng tôi cũng đủ tính táo để cảm thấy đây là một “lời đề nghị khiếm nhã”.
    Phong nói tiếp trong điện thoại:
    - Anh nhớ em lắm. Chúng mình gặp nhau ở chổ cũ nhé...anh sẽ kể rõ mọi chuyện thật tường tận để em hiểu…
    Tôi chưng hững…rồi sau đó thất vọng bẽ bàng, những tưởng rằng đời mình sắp được neo đậu ở một bến bờ yêu thương chân thật, ai nào ngờ...
    Không cần phải suy nghĩ lâu mà làm gì, ở tuổi này tôi cũng có một cục sạn to đùng nằm đặc cứng trong đầu lắc qua lắc lại không nghe rổn rãng tiếng nào. Ôi chao; đằng sau những lời nói ngon ngọt nỉ non là một hậu ý giá…bạc tỉ đi kèm.
    Thôi thì bóng tôi đã lở đổ xuống một mình tôi rồi, đành an phận là tốt nhất, bây giờ cũng không còn dám mơ chi có ai đó cùng với mình đi phơi nắng sau những ngày mưa để hai bóng cùng đổ bên nhau…
    Tôi đã rất “lấy làm tiếc” khi từ chối “lời đề nghị khiếm nhã” của Phong, thoáng trong tôi có chút ngậm ngùi vì dù sao thì tôi cũng rất chạnh lòng với cái bóng đổ của một mình tôi.

tháng 5-2012      
Hồ Thủy