Tản văn: …Về trời trên đôi cánh nhạc


Đào Hữu Thức

Một nén hương cho người bạn cũ:
Trần thị Kim Hải, Cựu H/s PHT


         Sau khi Phương từ Cam Ranh điện thoại lên Đà Lạt tìm tôi và Hảo vì biết chúng tôi là học sinh Pleiku ngày xưa, chúng tôi đã phóng xe đến Cam Ranh với Phương. Cũng tại Cam Ranh, tôi gặp được Kha. Qua Phương và Kha, chúng tôi còn tìm được Mai ở Nha Trang, ba bạn đều là cựu học sinh Phạm Hồng Thái-Pleiku ngày xưa. Tiếng là dân Pleiku với nhau, nhưng hai đứa tôi học trung học, rời Pleiku trước khi có trường Phạm Hồng Thái. Vậy mà gặp nhau cho dù là lần đầu, đã mừng như bắt được của, vì chúng tôi đều cùng một mẫu số chung : cựu học sinh Pleiku! Người có công đưa chúng tôi đến với nhau chính là Kim Hải, cô nữ sinh Phạm Hồng Thái đang ở tại Phố núi Pleiku…
         Kim Hải biết tôi qua các thông tin văn nghệ trước khi gặp nhau vào năm 2005. Chỉ từ những thông tin nhỏ ấy mà quý trọng nhau, dân Pleiku mà! Sau đó, chính Kim Hải thông báo cho các bạn ở Cam Ranh và Nha Trang, đại khái : Có hai cựu cư dân Pleiku đang lạc loài ở Đà Lạt…để chúng tôi tìm đến nhau !
         Tôi không biết chính xác Kim Hải bao nhiêu tuổi, học Phạm Hồng Thái năm nào ? Kim Hải rất thân thiết với Anh Thơ (em Thu Tâm), Ngọc, Thọ, Phương, Kha, Mai…Tất cả đều kém tôi hơn nửa con giáp. Kim Hải hát, đó là giọng hát cựu học sinh Pleiku duy nhất còn lại và đi vào chuyên nghiệp sau 1975. Tôi nói “chuyên nghiệp” vì ngoài công việc kinh doanh với gia đình, Kim Hải vẫn hằng đêm hát ở phòng trà Hoàng Anh-Gia Lai và một số tụ điểm văn nghệ khác ở Pleiku. Chất giọng nữ trung, hơi khàn, Kim Hải hát những ca khúc trữ tình cũ, đã nghe thì không ai có thể quên được. Đi hát phòng trà là hát cho đỡ nhớ, để tiêu khiển thế thôi, còn hát hằng vài chục bài từ Phạm Duy, Cung Tiến, Tô Vũ đến Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An…trước bạn bè, đó mới thực sự là niềm hạnh phúc của Kim Hải !
         Cho dù ngồi với nhau ở café Hạ vàng của Nam, Hương ( cựu học sinh Phạm Hồng Thái ) trước Khu Du lịch Diên Hồng, với bông hồng và rượu vang, hay tại “ biệt phủ” của chị Hòa ( cựu học sinh Pleiku ) ở Phan Đình Phùng, hoặc ngồi bệt trong “thảo lư” của Tố Hữu Thắng ( cụu học sinh Pleiku ) ở một con đường không có tên sau tòa án…Kim Hải luôn được bạn bè “bắt” phải hát. Giọng hát và những tình khúc là tặng vật của Kim Hải đem đến cho bạn bè, và chúng tôi lúc nào cũng trân trọng đón nhận.
         Có lẽ ấn tượng nhất là hôm gặp các bạn Phạm Hồng Thái tại nhà của Thọ. Căn nhà nhỏ xinh xinh của Thọ thật lý tưởng cho cuộc họp mặt, nhưng chúng tôi rủ nhau ra ngoài sân, ngồi giữa những chậu bonsai, cạnh chiếc cầu bắt qua con suối giả…Dưới trăng, sau bữa ăn nhẹ là rượu lai rai cùng nhạc đến hơn 2 giờ khuya. Chúng tôi hát với nhau nhưng chủ yếu chúng tôi nghe Kim Hải hát những tình khúc cũ. Có người xúc động đến rơi nước mắt, kêu trời ! Đêm ấy mười mấy anh em như quên hết thời gian và thực tế, được sống lại thời xa xưa, như những đêm đi trại, khi lửa đã tàn, chỉ còn tiếng guitare bập bùng cùng tiếng hát khuya ! Cánh con trai là tôi, Ngọc, Thọ, Phú… muốn đêm vui dài hơn bằng cách rủ nhau ra cửa đông chợ Pleiku, uống café quán cóc !
         Hôm chuẩn bị cho ngày họp mặt thầy trò cựu học sinh Pleiku lần thứ nhất tổ chức tại Pleiku, tôi đến nhà Kim Hải để nghe và góp ý ca khúc “ Xin tạ ơn thầy “. Đến đoạn kết :… Suốt bao ngày mưa nắng/nước mắt và nụ cười/Kể chuyện xưa thơ dại/Em dâng thầy niềm vui/Nhắc lại ngày đi học/Em xin tạ... ơn…thầy! Kim Hải nghẹn lại, nước mắt ràn rụa, khóc ! Thì ra, người đàn bà Kim Hải này yêu quý thầy cô, bạn bè, trường lớp biết dường nào !
         Tôi yêu tiếng hát Kim Hải, nếu không nói rằng tôi thật sự quý trong tấm lòng của Kim Hải. Có bao giờ về lại Pleiku mà tôi không được gặp và nghe Kim Hải hát. Kim Hải hát hồn nhiên, say sưa, chân tình. Những “ Hương xưa”, “Nguyệt Cầm “ của Cung Tiến, “Tình hoài hương”. “ Quê Nghèo” của Phạm Duy…,Kim Hải thuộc không thiếu một chữ và nhớ đến từng hợp âm. Đó là điều khó tìm thấy ở bất cứ ai, cho dù là ca sĩ chuyên nghiệp !
         Kim Hải còn làm thơ. tôi đã nghe mấy ca khúc phổ thơ Kim Hải của nhạc sĩ Nguyễn Hậu và Hồng Phương. Khi ngồi viết những giòng này, tiếng hát Kim Hải vẫn vang lên trong căn phòng nhỏ của tôi, bài “Thục Nữ” (nhạc Yên Kha, phổ thơ Đoàn Đại Định), dìu dặt, điệu đàng…

         Kim Hải không còn nữa !
         Hôm ấy, lúc 4 giờ 10 phút, tôi nhận được cú điện thoại từ Pleiku : “ Chú ơi ! Mẹ Kim Hải của cháu đã mất rồi…!” . Sáng ra anh bạn nhạc sĩ Nguyễn Hậu, Hồng Đăng, rồi Tuyết Nhung, Lê Thị Hạ, Anh Thơ…điện thoại báo tin “ Kim Hãi đã từ trần lúc 4giờ sáng…”. Bàng hoàng !
         Đã 49 ngày từ khi Kim Hải mất. Tôi biết căn nhà nhỏ ở 36/8 Nguyễn Thái Học Pleiku vẫn còn đó những kỹ vật : Cây đàn guitare dây nylon, chiếc organ Yamaha mầu trắng, ảnh Kim Hải, Phạm Duy, Trần Hoàn…chụp chung, cùng với những tập ca khúc, những CD với tiếng hát kim Hải…Tất cả vẫn còn, chỉ thiếu một người.
         Tôi delete số của Kim Hải trong điện thoại của mình! Giữ làm gì, bạn tôi đã về trời trên đôi cánh nhạc…

              
Đào Hữu Thức
ĐàLạt, 08/9/2009