Cho người xa xứ
Đào Hữu Thức-Đà Lạt
Chẳng lẽ không tìm về được sao?
Dù một chuyến xe, một thuở quay đầu
Pleiku là núi, ta về núi
Một thiên đường mờ trong biển dâu
Đã là nơi ai cũng quen nhau
Kim Tuấn* vừa làm thơ, vừa dạy học
Đỗ Quỳnh** kéo violon viết ca khúc
Hoàng Châu*** thổi sáo lúc uống bia
Vũ Hữu Định* say suốt những chiều về
Đoàn Đình Thạch*** bán xe in nhạc
Cùng hạnh phúc khi nghe Rmah-Ngoài+ hát
Rừng núi dịu dàng những tình ca
Những buồn, vui đủ mặt bạn bè
( Có kẻ bạc đầu, có người mới lớn )
Cùng nghèo khó giữa cuộc đời mua bán
Tựa vào nhau những lúc ngã nghiêng
Tôi và em có những đầu tiên
Không dám nắm tay nhau giữa Pleiku-phố
Tỏ tình ở Pleiku-Ró
Cả năm chưa ai biết chuyện mình
Pleiku là nơi ta được làm quen
Phố núi chỉ hai mùa mưa nắng
Nắng bụi cả tuần-mưa dầm cả tháng
Một bầu trời khi thấp, khi cao
Xưa, áo Pleiku có giặt nước nơi nào
Vết đất đỏ cũng khó bề tẩy sạch
Giờ xa xứ, chắc gì em xóa được
Những vết hằn, một thuở Pleiku
Chẳng lẽ không tìm về được sao ?
________________
*Người làm thơ ở Pleiku trước 1975, đã chết
**Nhạc sĩ ở Pleiku trước 1975, đã chết
***Nhạc sĩ ở Pleiku trước 1975, hiện sinh hoạt tại Hội Nhạc sĩ TP/HCM
+Một giọng hát hay, người Gia-Rai hát các phòng trà ở Pleiku trước 1975,hiện ở Mỹ.
Đà Lạt, năm Kỷ Sửu
_________________________________________________________
Đào Hữu Thức – 14 Bùi Thị Xuân, Đà Lạt- ĐT : 063 3700336