Con thân yêu


  Vũ Thi Bích - 2009

thân mến tặng các bà mẹ



           "Con có biết không?" Chắc con đang mỉm cười, "Biết gì hả mẹ?" Ồ, con có biết, con đã trao cho mẹ niềm vui, hơi ấm, hy vọng, và thật là nhiều...nhiều sự an ủi khác, từ khi con chào đời, để sống bên mẹ, hay không?

           Nụ cười thơ ngây của con, khiến tâm hồn mẹ bay bổng. Mẹ chẳng biết "thiên thần" thật sự, đẹp đến thế nào? Nhưng lúc ấy, mẹ thầm nói," Ôi, thiên thần của mẹ!"

           Những phát triển mới mẻ của con, đã cho mẹ niềm hân hoan vô tận. Ôi, con tôi lật nghiêng được rồi! "Mẹ ơi, cái đầu nặng quá, con chỉ mới lật được cái mông thôi. Phải cố mới được." "Wow! bây giờ thì con lật được rồi đó mẹ. Con cố ngóc đầu nhìn mẹ, nhưng sao cái đầu vẫn còn nặng quá!" Con nghiêng đầu, mặt đỏ rần. Mẹ cúi xuống hôn con, hoan hô sự cố gắng tột cùng của anh chiến sĩ bé bỏng , đáng yêu của mẹ. Con nằm yên trong tư thế sấp người, nghiêng đầu ngó mẹ. Con đã tiến thêm được một bước rồi đó.

            Một ngày kia, con lại hì hục, cong người, lật. Nhưng lần này, con hiên ngang ngửng đầu lên, ngó chung quanh, như đang tự hào, và nói với mẹ, "Mẹ thấy chưa, hả mẹ? Con đã có thể quan sát chung quanh được rồi đó."

            Có một buổi sáng, con, từ chỗ nằm, trườn đến bên mẹ. Ôi, con yêu, con đã bắt được mẹ rồi! Bàn tay nhỏ bé túm lấy áo mẹ. Mẹ nhìn con sung sướng.

            Chẳng bao lâu sau, con đã cong mông, chống tay lên, và bò đến quả bóng đỏ, ở góc nhà. Rồi con bò nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Con đã có thể kiểm soát mọi nơi, mọi vật, chung quanh con.

            Đến một ngày, mọi người chợt ngỡ ngàng, khi con, từ thế ngồi, chợt đứng bật dậy. Ôi, con tôi, con đã hiên ngang, đứng giữa đất trời!

            Chỉ vài tuần sau, hai tay giang rộng, để lấy thế cân bằng, con chập chững, bước đi. Loạng choạng, ngã xuống, rồi con lại bật dậy, đi tiếp. Ôi, con của mẹ, con mới kiên trì làm sao!

            Ngày đầy năm, mọi người hồi hộp, chờ xem con sẽ "bốc" cái gì, để biết, tương lai con sẽ theo nghề nào. Chẳng biết đúng sai, nhưng tập quán dễ thương này, vẫn làm cho mọi người phấn khích, đợi chờ. Ai cũng reo lên, khi con thơ ngây, bốc lên một đồ vật, chắc là con thấy hay hay.

            Sau ngày đó, con chạy, chứ không đi nữa. Con chạy khắp nơi, va vấp khắp chốn. Con đã mang trên người, những vết bầm nhỏ, trên da thịt mơn mởn, thơm tho. Nhìn những dấu vết đó, mẹ thương con biết bao!

            Thời gian trôi qua, cùng với sự tăng trưởng thể lực, trí óc con phát triển mạnh mẽ, khiến mẹ không ngờ, và rạng rỡ niềm vui. Con nhận thức sự vật, con ghi nhớ tên gọi, con tìm ra sự tương quan. Con say sưa và hân hoan, nhìn mẹ, như chờ đợi sự ngưỡng mộ của mẹ.

            Con lớn dần, với những ham mê mới, coi TV, khám phá đồ chơi, cũng như hăm hở bước theo, từng đợt sóng, trên cát vàng bãi biển. Con leo lên, tuột xuống, ở playground. Con hăng hái đạp xe, trên đường vắng.

            Rồi nhửng ngày đầu tiên đến trường. Khi về nhà, con bắt chước cô giáo, con kêu gọi mọi người "clean up!" Con vẽ những bức tranh ngộ nghĩnh, con cắt dán nhiều hình thù khác nhau. Hằng ngày, mỗi khi đi học về, con vui thích, mở ngay backpack, để khoe với mẹ, các tác phẩm của mình.

            Mỗi sáng, xe bus đến đón, con luôn hăng hái ra xe, tự leo lên xe, và không một lần nhìn lại, như một học sinh đã lớn.

            Có những lần, mẹ đứng ngoài cửa lớp, thấy con đang chăm chú nghe giảng. Con bàn bạc với bạn cùng nhóm, vẻ mặt trang nghiêm. Ôi, con của mẹ đã lớn. Những khi có dịp họp mặt vui chơi với bạn bè, khuôn mặt con rạng rỡ. Con chạy lên, chạy xuống. Nói cười vui vẻ. Rồi mẹ chợt nhận ra, con đã cao lớn và chững chạc như một thiếu niên.

            Thời gian qua mau, con vào trung hoc, rồi đại học. Những tháng ngày căng thẳng với bài vở, với thi cử. Ở môi trường mới, con đã có những người bạn thân. Những người bạn chia sẻ với con những ước mơ, những xúc cảm đầu đời, và cả những khó khăn trong cuộc sống. Con đang ở giữa hai giai đoạn của đời người: trẻ con và người lớn. Có những lúc các con đùa giỡn như trẻ con, có những lúc các con nghiêm trang, chững chạc như người lớn. Mẹ nhìn con, thương yêu và ngưỡng mộ.

           Con đã chuẩn bị tốt cho tương lai. Con đã "chiến đấu" kiên cường để được vào Đại Học. Rồi những khóa học liên tiếp, bắt đầu cho một sự nghiệp một đời người, con học quên ăn, quên ngủ. Con đang tự tìm cho mình, một chỗ đứng trong xã hội loài người. Mẹ dõi theo từng bước con đi, mẹ xót xa, khi mặt con đang tái dần, vì thiếu ngủ và ăn uống thất thường. Ngày tháng qua mau, và cuộc "chiến đấu" vẫn không ngừng. Nhiều lúc, mẹ lo, con ngã gục. Nhưng con vẫn kiên cường; và ngày con ra trường, mang lại cho gia đình biết bao hân hoan.

            Cả nhà tụ tập trên khán đài đông đúc, reo vui, khi thấy con xuất hiện, trong "áo mão" ra trường. Khuôn mặt con rạng rỡ, dù nét xanh xao còn đó. Cả nhà vui sướng, nhìn con đang đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời.

"Ví phỏng cuộc đời, bằng phẳng cả,
Anh hùng hào kiệt, có hơn ai?"

            Vâng, cuộc đời không mãi mãi bằng phẳng. Cuộc đời luôn nổi trôi. Xã hội loài người cuồn cuộn, như nham thạch, có lúc hừng hực, nổ tung, cao vút; rồi chợt hạ xuống, nguội lạnh, chơ vơ, hoang vắng.

            Mẹ vui sướng khi cùng các con, hưởng những ngày hạnh phúc. Không eo hẹp vật chất, không ray rứt tinh thần. Mẹ cứ nghĩ, rồi cuộc đời sẽ mãi mãi trôi, êm đềm như thế.

            Nhưng, không phải chúng ta luôn có, những gì chúng ta muốn. Cuộc đời đang lôi kéo con đi. Con cũng chơi vơi, như mẹ ngày xưa. Mẹ thương xót con biết bao! Mẹ ngày đêm cầu nguyện, cho con được yên bình. Mẹ nghĩ, người mẹ nào, trên thế gian này, cũng ước ao cho con mình được yên vui, hạnh phúc.

            Tuy thế, chúng ta làm sao được, khi, từ cổ xưa, các cụ đã nhận ra là, con người luôn luôn bị quay cuồng với "hỉ, nộ, ái, ố", với "sinh, lão, bệnh, tử". Chúng ta cũng chỉ là con người. Nên chúng ta, khó mà thoát khỏi vòng xoáy ấy!

            Biết là biết thế, nhưng lòng mẹ vẫn quặn đau, khi con đau. Mẹ xót xa, khi con chơi vơi trong khó khăn chung của xã hội. Mẹ nguyện cầu. Mẹ chỉ biết nguyện cầu, hằng đêm. Cho con cháu được khỏe mạnh, bình an. Mẹ ước ao, con của mẹ, có một cuộc sống yên bình, một công việc ổn định, một mái ấm đơn sơ, êm ả.

            Rồi con sẽ tiếp bước con đường của mẹ, cũng như của tất cả mọi người, trên thế gian này, với những trăn trở, với những hoài bão. Tất cả, sẽ khiến tâm tư con luôn dao động, theo từng bước chân, của các cháu nội và cháu ngoại của mẹ. Mẹ, muốn cầu nguyện, như người theo đạo Chúa, "Xin hãy thương xót chúng con"


Cô Vũ thị Bích- 05/2009




More on: con and nhng
The Fastest FTP Client on the Planet, FREE GoFTP Client