PHT: Trương Phước Lai

Pleiku nhỏ !!!


  


                      T ừ Tân Sơn Nhất lên trời
                      Ta như rũ bỏ kiếp người ngâm bia

                      chưa kịp mông lung Biển Hồ mông mênh
                      ta suýt chết chìm
                      những ly bia như không hề cạn

                      muốn đổi chác cuộc nhậu
                      bằng đôi phút thăng hoa
                      bằng đôi pha chết đứng sững sờ
                      mắt người gái nhỏ

                      đời đổi thay
                      thành phố lên đời
                      ta như gã trong film Mùa ổi
                      đi tìm điều gì không nhớ nổi

                      ta ném vỡ đêm, những dòng tin nhắn cũ
                      bộ nhớ hụt byte, nếp nhăn nỏ đủ

                      lưu mùi hương, rồi sẽ tàn phai
                      lưu dòng tin, chẳng níu nỗi tháng ngày
                      tương lai bắt đầu từ hôm nay
                      để hôm qua yên, mơ hồ buồn vui

                      thành phố 15 năm đi vắng
                      giờ ra đường, khó gặp người quen
                      đâu ai có như mình, thèm hơi phố
                      sáng cafe, chiều tối say mèm

                      mình cứ muốn như ngày xưa đó
                      xe đạp cà tàng, thả dốc gò lưng
                      phố bây giờ, con gái ngồi a móc
                      xe đạp anh theo, ngô ngố buồn

                      phố thuở đó, anh theo tình vài mối
                      để bây giờ, gió vẫn nhói miền thương
                      em ra phố, đãi trời hương son phấn
                      tóc rất nâu, và môi rất trầm

                      ta có nghèo đâu, mỗi năm một bóng hồng
                      phố núi cao, thi thoảng mù sương
                      em Pleiku, thi thoảng dễ thương
                      má cũng đỏ, vài lon Ken nhỏ

                      sống nhanh quá, quên quên vèo vòng phố
                      phố bi chừ, xe máy chạy hơi nhanh
                      phố bi chừ, mũ cối với khẩu trang
                      thề có Chúa, ta thôi nhìn ngang liếc dọc

                      thèm hơi phố, chẳng qua thèm nghía đẹp
                      quán cóc cổng trường đong đếm lưng thon
                      lạy ơn Chúa, có những đồi rất ngực
                      tuổi thần tiên, cong chẳng Nguyên Mông

                      lạy ơn Chúa, con đã phồn rất thực
                      ngồi bên phố, tim già chẳng buồn rung
                      đêm chán ngủ, ném dòng tin nhắn cũ
                      mai hẹn hò, sao lòng dửng dừng dưng


                       Pleiku 03/08/10
                       Trương Phước Lai