PHT: Trương Phước Lai


  

                      Em hỏi thơ ta sao ăm ắp u uẩn
                       đi tìm chỗ nào trong trẻo đây anh

                       em có thở khí trời trong veo
                       em có uống nước nguồn tươi mát

                       cuộc đời đâu chỉ cần niềm tin
                       sự hoài nghi là niềm tin tuyệt đối
                       vào con người

                       nếu không có niềm tin hoài nghi
                       chúng ta mãn nguyện ngồi bắt chí
                       trên ngọn cây cao loài khỉ

                       sao thơ anh ám khói u uất
                       vẫn cho đời đấy thôi, thường nhật
                       những điều trong trẻo lạ lùng

                       ai cũng chán u uẩn thơ anh
                       bởi họ ngấy cuộc đời bặm bụi
                       em hãy viết những điều tuơi đẹp nhất
                       anh chót mua cổ phần gai góc
                       đầu cơ thơ mình

                       ngày qua ngày, anh đang lãng quên
                       ngày qua ngày, anh được lãng quên
                       thơ sẽ hết
                       rồi anh sẽ chết
                       những tính từ trôi nổi bấp bênh

                       u uẩn đây
                       trong trẻo đấy
                       đọng nhân gian, mắt nào vậy


                       S/18/11/10
                       Trương Phước Lai