PHT: Ng.K.T.




    Pleiku chuyển mùa – cái lạnh ở PK (như người đã biết), không ẩm ướt như Đà Lạt. Lạnh ở PK khô và nhiều gió. Cái lạnh ở đây làm se da, môi nứt nẻ. Mùa này ở PK, phố xá có vẻ đìu hiu hơn, khăn quàng áo ấm thấp thoáng trên đường trên phố.
    PK đã chuyển mùa sang đông. Những vạt cỏ vàng trên những triền đồi quanh thành phố trông có vẽ hắt hiu và xơ xác hơn. Nắng không còn vàng như những ngày thân quen cũ, chiều nhập nhoạng và tối rất nhanh. Mới 5 giờ chiều mà đã như 7 giờ tối. Giờ này đi xe tôi phải mở máy sưởi đến số 2. Bên ngoài trời gió nhiều và ảm đạm quá.

    Không hiểu sao, ở PK cứ mỗi lần trời chuyển mùa sang đông lòng lại bâng khuâng và nhớ về những ngày xưa cũ, suy nghĩ rất nhiều về quá khứ, hiện tại, tương lai của mình.

    Quá khứ, một thời trai trẻ đã qua – Còn lưu lại, đọng lại trong hồn nhiều nỗi buồn vui. Hiện tại, tôi vẫn mãi mê với cuộc sống dong ruỗi của mình. Nay nơi này, mai nơi khác. (Nhiều nhất vẫn ở PK – như “Một cõi đi về”). Cơm áo gạo tiền vây quanh, đầu óc nhiều khi căng cứng ra. Làm sao tìm được những tháng ngày như ngày xưa, không lo toan, không suy nghĩ nhiều về cuộc sống.
    Biết làm sao được, người biết không. Suy nghĩ MÌNH VÌ MỌI NGƯỜI, MỌI NGỪƠI VÌ MÌNH. Điều tưởng như đơn giản ấy, nhưng để thực hiện được khó vô biên – Mình vì mọi người, thôi thì hiểu được, làm được chừng mực nào đó thôi – Cho hết cả đời.
    Bao nhiêu người đã theo tôi, cùng tôi từ những ngày khó khổ cho đến tận bây giờ - Vẫn tự vấn lương tâm mình đã làm được gì, làm được bao nhiêu cho những con người ấy. biết bao nhiêu là đủ? Thôi thì còn thở còn làm việc, còn suy nghĩ – Đó chắc hẳn là niềm vui và lẻ sống của đời tôi. (Trong hạn hẹp với những người gần gũi ở quanh tôi thôi)
    Buổi chiều muộn, vào Trại Hoa. Vắng vẻ quá, vợ chồng người quản gia chắc trời lạnh đã vào “Cố thủ” trong nhà. Đi bộ xuống đoạn dốc trong vườn hai bên hàng chuỗi ngọc màu tím nhạt - Những cánh hoa mong manh trong gió, bỗng nhớ hai câu thơ của Bà Huyện Thanh Quang năm hợp lớp Đệ Ngũ (Hơn 40 năm rồi còn gì):

Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ, lâu đài bóng tịch dương.

    Bà Huyện Thanh Quang ơi! Trước đây vài trăm năm sao Bà lại viết được hai câu thơ ấy – Như một nỗi hoài vọng, tiếc nuối xa xưa đan quyện giữa quá khứ và cả mãi mãi sau này. Hồn thu thảo….Cỏ mùa thu cũng có hồn sao(?)

    Người ơi!
    Hàng thông bên hiên nhà oằn mình thở than với gió – Gió bên kia đồi, dưới thung lũng thổi lên quất vào người tím tái thịt da – Tôi mặc bên trong chiếc áo len, bên ngoài khoác chiếc áo gió nữa cũng không chịu nổi cái lạnh ở đây, lúc này. Hay mình không còn trẻ nữa để thích nghi với thời tiết ở PK.

    Một mình ở tầng trên trong ngôi nhà vắng, thấy lặng lẽ và quạnh hiu quá đỗi. tôi nhen nhóm lò sưởi đốt bằng những cây gỗ thông (Lấy được ở đồi thông trước nhà bị gãy đổ từ trận bão năm ngóai). Mùi gỗ thông cháy, thơm nồng nàn hơi ấm trong căn phòng vắng lặng. Chỉ với mình tôi. Lục tìm đĩa nhạc của Văn cao - Tiếng hát của Ánh Tuyết len lỏi trong nỗi buồn da diết.

Ai lướt đi ngoài sương gió
Không dừng chân đến em bẽ bàng
….
Người ơi….còn đó biết chăng
Tình xưa còn đó xa xôi lòng.

    Với ấm trà, ly cà phê…. Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ ấm áp suy nghĩ về đời mình trong buổi chiều tĩnh mịch nhập nhoạng tối. Một khoảng thời gian, một không gian riêng của tôi mà hiếm khi tôi có được.

    Quá khứ - Một khoảng trời như thiên đường của tuổi thơ ở sở trà CTK (Bàu Cạn) khi ba tôi lập nghiệp.
    Quá khứ - Một thời trai trẻ đã qua, tuổi học trò ở PK, một vài năm Đại học ở Sài Gòn. Mối tình đầu dở dang thời đi học, những cuộc tình vụng dại xa xưa – Có vợ, sinh con và lao vào đời sống, với vòng xoáy của cuộc đời mưu toan cơm áo – Cho mình và cho nhiều người khác.
    Hiện tại – Mình đã được gì, mất gì trong cuộc đời mình đã sinh ra. Bằng lòng hay không bằng lòng trong cuộc sống hôm nay. Chỉ thấy cuộc đời sao ngắn quá, mới đây thôi bây giờ tóc đã bạc đầu.
    Những gặp gỡ, chia ly - Niềm đau và hạnh phúc như xen quyện nhau trong đời mình.
    Kết thúc của đời ngừơi, đời mình rồi sẽ ra sao, rồi sẽ còn ai nhớ tới. Một năm, hai năm…..
    Chao ôi! Sẽ hợp lý biết bao nếu như không có gì cả, không có vũ trụ, không có con ngừơi hiện hữu ở cuộc đời này.
    Nhưng suy cho cùng (nhớ lời người em trai): “ Dù gì thì khi sinh ra đời, hiện hữu ở cuộc đời này vẫn thấy vui hơn” - Chắc gì đã vui hơn.

    Cuộc đời, như triết lý nhà Phật - Đời là bể khổ. Còn niềm vui, hạnh phúc như chỉ thoáng qua để ta còn chịu nổi cái khổ của cuộc đời này. Bởi nếu không làm sao sống nổi – Khi sinh ra khởi đầu là tiếng khóc và cuối đời cũng là tiếng khóc thôi. Bởi vì nếu không đau khổ làm sao cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc.
    Mỗi người đều có một số phận của mình, không ai được hết và cũng không ai mất hết. Ngừơi có đồng ý như thế không - Nếu đã nghĩ thế, tôi nghĩ ngừơi sẽ bằng lòng với cuộc sống hiện có của mình.
    Nhớ câu thơ của Vũ Hữu Định:
                            Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông

    Trong căn phòng này, buổi chiều mùa đông hôm nay – Khi nhớ về ngừơi trong tôi lòng như ấm lại.


PK.03.11.2010                
Ng.K.T.