PHT: Nguyễn K. T.
Mẹ.
Ấy là phù sa của dòng sông.
Hiền hòa đổ ra biển cả
Mẹ.
Ấy là trời là đất ở quanh ta
Là nụ cười, cuộc sống, niềm vui.
Mẹ.
Là tất cả.
Là tiếng nói đầu đời
Và cuối cùng hơi thở
Là hình hài, khối óc, trái tim.
Là nỗi tiếc thương,
thương tiếc đến đoạn trường.
Mẹ.
Làm sao quên được
Những đêm khuya
Mẹ thức giữa đêm một hai giờ sáng
Nặn từng chiếc bánh bán nuôi con
Bưng từng đĩa cơm
cho khách mười phương
Nỗi nhọc nhằn mẹ chịu -
Vì đàn con thơ cần có mẹ
Đời còn khi túng quẫn….
Chín đứa con – Hơn hai trăm năm ăn học
Con lớn – Thành danh Mẹ không còn
Mẹ - còn mãi trong con
Mẹ.
Làm sao quên được
Đôi bàn tay của mẹ -
Những ngón tay móng không thể mọc dài
Làm lụng không nghỉ, giấc ngủ không yên.
Mà nỗi khổ triền miên
Vẫn cứ theo suốt một cuộc đời của mẹ
Vì con, vì con….
Những đứa con của mẹ
Được học hành, có hiểu biết
Nhưng học nhiều, biết để làm chi
Khi một điều như tất yếu, hiển nhiên
Một hệ luận không cần suy nghĩ
Với người mẹ tầm thường –
Sao con cái lại thành danh.
Mà đối với mẹ, sao đành (?)
Chao ôi! Những đứa con của mẹ!
Mẹ đi rồi, đời thôi còn quả ngọt
Thôi! Còn đâu bóng dáng mẹ hiền
Thôi! Còn đâu, thôi rồi – Vĩnh biệt
Mất mẹ rồi - Đời còn lại bóng trăng suông.
Mẹ đi rồi - Đời thôi còn tiếng hát
Thiếu nụ cười, mất cả niềm vui
Thôi còn đâu - Những chiều ba mươi tết
Mẹ mãi ngóng trông con cháu xa gần
Mẹ
Tiếng gọi cuối cùng con đau lòng xót dạ
Mẹ! Mẹ! Mẹ mất rồi
Con ứa máu trong tim.
Ng.K.T
PK 5.11.2010