Trang Chủ | Trung Học Pleiku | Pleime | Phạm Hồng Thái | Minh Đức


  Pleiku...một thoáng bâng khuâng !

 

Còn vài ngày nữa là tới tháng ba, hàng năm những ngày của tháng ba thường làm tôi bâng khuâng.Tôi đã đến Pleiku một buổi chiều cuối tháng 9 năm 69 và rời Pleiku khi những tia nắng èo uột cuối ngày đang rơi rớt trên sân trường Phạm Hồng Thái vào giữa tháng ba năm 75. Không đầy sáu năm ở đó nhưng biết bao nhiêu kỷ niệm đã đong đầy mang nặng trong tôi.
Tôi vừa nghe Tin hát bảnTình xa không biết đã đến lần thứ mấy và bây giờ đang nghe Đông hát bản Nỗi lòng. Âm thanh quen thuộc của những tiếng hát ngày xưa đang đưa tôi về sân trường của trường Trung học Pleiku thời 69-70.
Tôi nhìn thấy Đông lần đầu khi mới về trường được chừng 2 tuần lễ. Hôm đó tôi có giờ dậy vào cuối buổi sáng nên đến trường vừa đúng giờ ra chơi. Nhìn thấy một đám nam sinh đang ồn ào trong sân tôi hỏi Gs Lâm bá Chí là có chuyện gì vậy. Chí nhìn qua cửa sổ rối quay lại nhìn tôi cười nói “ tụi nó đang chọc Đông ca sĩ của trường và mấy nữ sinh đang đứng trên lầu “ ! .Tôi ngước mắt nhìn theo và còn nhớ khuôn mặt trắng mái tóc ngang vai và dáng gầy gầy của em ngày đó. Tôi nhớ là đã có hỏi trong trường có bao nhiêu ca sĩ nữa. Chiều đó Chí chỉ cho tôi thấy Tin khi em đang đi với Kim-Hoa từ phía lớp học hướng về Phòng Học-vụ. Tin hồi đó dáng cao hơn Đông và hình như rất thân với Kim-Hoa vì sau này tôi thấy 2 người lúc nào cũng đi bên nhau.
Thời đó Tin hay hát bản Tình xa và Đông hay hát bản Đêm đông và bảnTiếng hát học trò. Ngoài 2 tiếng hát này tôi còn nhớ đã được nghe thêm một vài tiếng hát nữa rất hay đã cất lên trong những lần Trại hè hay Trại cuối năm. Có một tiếng hát đã hát bài Giết người trong mộng thật là tuyệt vời làm tôi còn nhớ đến tận bây giờ.Tiếng hát  hình như mang mang âm hưởng tiếng hát Áo tiểu thư xưa !?
Tôi mới ngừng viết để trả lời cho Gs Ngạc từ Úc gọi qua, Ngạc mừng rỡ khoe tôi là không ngờ còn được nghe lại tiếng hát của Tin và Đông. Thứ bẩy vừa qua Cô Bích từ Cali cũng đã nói với tôi chuyện đó !
Tôi đang nghe tiếng hát Khánh An. Đây là Nga một trong bộ ba vui nhộn của lớp 10A2. Có phải tiếng hát em như đang nức nở cho những thăng trẩm của cuộc sống em đã trải qua. Ngày xưa các em ba đứa lúc nào cũng như hình với bóng nay đứa đang ở Úc, đứa đang ở Mỹ, đứa đang ở Việt Nam. Thuở còn ở chung dưới một mái trường có ai nghĩ đến những xa cách, nghĩ đến những chia lìa !
Tôi chợt nhớ tới cái dáng dềnh dàng cao lớn của Thắng, năng động của Thìn, nhỏ nhắn của Kiên, thông minh của Hiền, nụ cười thật tươi của Luyện, lễ phép của Gia Lộc, ngoan ngoãn dễ thương của đám học trò con gái.Tôi cũng nhớ tới ánh mắt nhìn trộm dịu dàng của Luyện dành cho TB. Tôi cười thầm trong bụng và tiếp tục giảng bài làm như không thấy !
Những tiếng hát vang bóng một thời Tin, Đông đã đem lại cho thầy cô bạn bè ngày xưa những mộng mơ những giây phút thoải mái nay sau gần 40 năm lại đã vượt đại dương tới Mỹ, tới Úc tới Canada mang lại cho thầy cô xưa cho bạn bè cũ những ngọt ngào ấm êm của những kỷ niệm dấu yêu những ngày tháng cũ ! Tiếng hát Tin vẩn đầy phong độ mang chất nhựa của một loài ma túy cuốn hút người nghe vào cái huyền hoăc mộng mị của lời nhạc Trịnh Công Sơn. Tiếng hát Đông vẫn là những tiếng pha lê réo rắt đi vào lòng người.
Thời học Trung học Võ Tánh Nha Trang tôi thích tiếng hát Vũ thị Thanh-Điệp bạn cùng lớp Đệ Tam B4 với tôi. Thời đi dậy tại Pleiku tôi thích tiếng hát của Tin và Đông. Từ ít lâu nay tôi thích nghe tiếng hát của Hòn Sỏi, Áo tiểu thư xưa mới đây lại được thêm tiếng hát Quế Hương, Tôi mong tiếng hát các em sẽ tiếp tục vượt không gian đến với bạn bè và mang lại cho tôi niềm vui như đang được gặp các em.
Những ngày ở Pleiku buổi tối tôi thích ngồi nghe nhạc ở Quán Văn, dàn máy nơi này với chiếc máy hát băng  Akai M8 và cặp loa AR3 đưa tôi chìm trong những âm thanh mà chiếc máy cassette nhỏ xíu của tôi không thể nào đạt tới được.
Có một buổi tối tôi đã ngồi một mình đến khuya trong quán sau nghe tin một người bạn vừa tử trận khi mới cưới vợ được chưa tròn 2 tháng. Tiếng hát Thái Thanh trong bài “ Kỷ vật cho em “ vang lên như những vết dao xoáy vào tim tôi :

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Anh trở về bờ tóc em xanh
Chiếc khăn sô lên đầu vội vã, em ơi !

Buổi sáng hôm sau vào lớp học nhìn những em nam nữ sinh của tôi ngồi ngoan ngoãn tập vở trước mặt, nghĩ đến kỳ thi Tú Tài sắp đến trong vài tháng tới cả một nỗi xót xa trào dâng trong tâm hồn tôi.
Trong những con đường của Pleiku tôi thích nhất con đường Hoàng Diệu khoảng bắt đầu từ ngã ba Lê văn Duyệt lên đến trường Trung học Pleiku. Khi những cơn mưa đột ngột của mùa hè bắt đầu thưa dần, thấp thoáng đây đó những bụi dã quỳ bắt đầu vươn lên xanh mướt để rồi bất chợt một buổi sáng nào đó cả một khúc đường như bừng lên trong nắng với những nụ hoa vàng lấm tấm đó đây.
Năm 73 sau khi đổi về trường Phạm Hồng Thái tôi không còn có dịp đi lại trên con đường này mỗi ngày nhưng những buổi chiều cuối tuần tôi vẫn thường chạy Honda chầm chậm cho đến tận trường Trung học Pleiku để  nhìn lại những bụi hoa dã quỳ, nhìn lại chùm cây thông ba lá mọc gần trường Tuyên Đức. Không gian vắng lặng của đoạn đường, những vạt nắng chiều lung linh trên những cành lá hòa với tiếng gió rì rào qua hàng tre gần trường cho tôi cái cảm giác êm ái như đang sống ở một vùng đất thật thanh bình.
Một con đường nữa của Pleiku tôi cũng thích đó là đường Quang Trung, hình như đây là con đường nhiều hoa phượng nhất. Sáng Chủ nhật tôi thường ăn sáng trễ ở Hội quán Phượng Hoàng rồi để xe ở đó đi dọc về hướng Trịnh Minh Thế rồi quay trở lại. Những cây phượng trên khoảng đường trước sân vận động là những cây đẹp nhất, những cành phượng vươn dài mang đầy những chùm hoa đỏ thắm.
Tôi đang nhớ lại hình ảnh các em học-sinh Phạm Hồng Thái của tôi đứng xềp hàng dưới cái nắng đổ lửa của ngày nắng hạ. Sân trường không một bóng cây, thỉnh thoảng những cơn lốc cuốn những hạt bụi đỏ lên cao xoáy chạy vòng vòng trong sân rối thả rơi trên đầu trên áo của những em đang đứng xếp hàng trước cửa một lớp học nào đó. Những cây phượng bé bỏng ngày xưa nay đã lớn và tôi chưa được một lần tận mắt nhìn thấy bóng mát của những hàng cây do chính bàn tay các em vun trồng ! 
Tuyết đang còn rơi bên ngoài, mùa đông vẫn còn nơi đây. Mặt hồ đã đóng băng từ hơn tháng nay, tuyết trắng đang phủ khắp mặt hồ ! Chưa đẩy 5 giờ chiều nhưng mặt trời đã gần khuất sau rừng cây phía bờ bên kia. Nơi tôi ở là đêm Pleiku là ngày, Pleiku giờ này đang sắp bắt đầu cho một ngày mới và chia cách hai nơi đang là cả một đại dương !
Xin gửi về Pleiku và các em học trò cũ ngày xưa của tôi ngàn vạn mến thương !

Gs Nguyễn đăng Dự
Cuối tháng hai 2009 ( Québec, Canada )

   





Read more about: nhng and ting
transferred by FREE Go FTP Program