Lặng lẽ về với thôn với xóm
Với con mương chảy dọc ven đường
Bóng mù u lâu đời cổ thụ
Qua rồi mới biết nhớ quê hương
Viên bi rơi trên dòng mương nước
Bi mù u lăn nhẹ bồng bềnh
Tuổi thơ xưa đứa nào cũng ướt
Mãi đuổi theo mặt nước lênh đênh
Lặng lẽ về với thôn với xóm
Với hàng keo gió mát hôm nào
Lòng miên man một thời vụng dại
Đi đến trường trốn học hái keo
Chợt bóng thầy trong tôi bối rối
Trái hoảng rơi, lũ sẻ hoảng bay
Lời thầy là câu tình câu nghĩa
Tuổi học trò kỷ niệm không phai.
Bình Định 1989, Nguyễn Như Bá
(Trích Tạp chí Văn nghệ Gia Lai,
số 133, 12-2009)