Cao Thoại Châu



  


     Thầy ơi, giấy học trò viết ngày xưa ấy
     Viết mà không dám gửi bao giờ
     Ra nước người em cũng mang đi
     Một dấu ấn của con tim thơ ấu

     Bây giờ lớn, Thầy ơi em hiểu
     Mỗi đời người sẵn một niềm đau
     Xôn xao tinh khiết thuở ban đầu
     Hạt gieo xuống cây không lên được

     Thư không gửi nhưng không thể đốt
     Thời gian không dễ phai nhoà
     Giữa người viết và người chưa được nhận
     Thư thành cơn gió thoảng đi xa


     Quê người không quên được vầng trăng
     Tuổi mười tám trăng rơi trên tóc
     Chỉ quê nhà mới có vầng trăng đẹp
     Ánh trăng đa tình suốt một đời em!

     Em còn nhớ là Thầy hay buồn?
     Trí nhớ em quả nhiên là tốt
     Em có biết người là loài thao thức
     Khoảnh khắc mơ màng làm nên cả trăm năm?

     Quê nhà mình không có mùa đông
     Quanh đây sáng nay trời rực nắng
     Thầy vẫn thế, một đời vơ vẩn
     Đêm rằm không sáng một vầng trăng!

     Trăng nào bằng trăng sáng quê hương
     Mơ mộng, nhưng thôi đừng lãng mạn
     Hãy yêu những gì mình đã chọn
     Không có hai lần để chọn đâu em

     Em vẫn bé như là viên kẹo
     Kẹo thì không đắng chát bao giờ
     Đừng ăn kẹo ăn luôn cả giấy
     Dại khờ như thuở bé thơ xưa


     Thầy vẫn sống như thường vẫn sống
     Sáng nhìn mặt trời mọc ở phương Đông
     Và man mác khi hoàng hôn xuống
     Một mình chập choạng bước vào đêm!

Cao Thoại Châu                     
Tân An, 08-05-2011