Cao Thoại Châu
 
Có thể tôi về đêm mưa gió
Để không nghe tiếng bước lên thềm
Người lính sau những ngày thất thủ
Đổ thân mình trên đất quê hương
Sẽ không nghe thấy gì khác nữa
Cuộc chiến tàn không tiếng gươm đao
Tiếng gió ở trên đầu ngựa hí
Bước quân rầm rập cũng tan theo
Thềm nhà ngọn đèn khuya hiu hắt
Soi thấy từng hạt cát dưới chân tôi
Tiếng lá giữa trời khuya im bặt
Lạ lùng như tiếng lá không rơi
Có thể nương mình theo bóng đêm
Cho lòng vơi một chút kinh hoàng
Cho khỏi nói điều gì khác nữa
Tôi sẽ nương mình trong bão giông
Hoặc sẽ ẩn mình trong chiếc bóng
Bởi vì đêm tôi rất sợ đêm dài
Sợ phải nghe tiếng buồn róc rách
Đến bao giờ thấy được đêm vơi
Và sẽ úp mặt mình trên gối
Hoang tưởng về hơi ấm quê hương
Quên đi đêm ngủ ngoài chiến trận
Nằm chung với lũ gió đi hoang
Quay về sẽ không nói năng chi
Không từ biệt những ngày tháng cũ
Không nói thêm một điều chi nữa
Không muốn mình bị gió cuốn liêu xiêu
Tân An, 30-07-2011
Cao Thoại Châu