Cao Thoại Châu


 

          


                        Sáng lại ra đường tiếp tục đi rong
                        Chiếc đàn cũ và lời ca thuê mướn
                        Hai bên đường còn vương ánh sáng
                        Của một đêm vừa mới đi qua

                        Lại nhìn lên những xác thân già
                        Nghịch với trẻ lang thang kiếm sống
                        Vỗ về mình một thời bé bỏng
                        Sáng không no lòng tối ngủ giấc không yên

                        Thành phố anh hôm nay bão rớt
                        Không ít người dáng vẻ co ro
                        Lá rụng nhiều hơn ngày hôm trước
                        Bão, hiểu thêm vì sao cần một mái nhà

                        Đi một mình anh thấy bơ vơ
                        Đợi tiếng máy rung lên trong túi
                        Ghé tiệm ăn không ai đi với
                        Có bao giờ anh gọi hai phần ăn

                        Bàn bên kia có hai người đối diện
                        Họ ăn tô gì như cháo hay nui
                        Món ăn có trộn thêm gì đó
                        Sự hân hoan thay thế nhọc nhằn

                        Anh đang ngồi một chiếc bàn vuông
                        Trước mặt chiếc ghế còn bỏ trống
                        Thật bất ngờ nhìn sang bên cạnh
                        Cả bàn này duy nhất một mình anh!

                        Không hiểu sao mắt cay sè rướm lệ
                        Cuộc sống nhọc nhằn hay bởi cô đơn
                        Không biết bao nhiêu người như thế
                        Lát ớt màu hồng có thể sẽ cay hơn

                        Trả tiền và anh ra khỏi quán
                        Không ai ăn cùng không ai bước song đôi
                        Chìa khoá đã cắm vào contact
                        Xe nặng hơn như có chở hai người!


Cao Thoại Châu                      
04-08-2011                          

* Courtesy: CTC blog