THƯ GỞI BẠN XƯA 10

THU THỦY

  Bạn thiết,

Tối nay không ngủ được, em ngồi dậy viết cho bạn nhưng không biết viết gì và bắt đầu như thế nào. Đầu óc là một mớ suy nghĩ hỗn độn miên man. Em nghĩ về quá khứ, em nghĩ về những ngày sắp tới, và em nghĩ về nỗi chết. Và đêm mênh mông… mênh mông…

Khi chiều em là người cuối cùng rời nơi làm việc, sữa soạn đóng cửa để ra về có hai người lạ tới (thường thì em không mở cửa nhưng có điều gì đó thôi thúc em mở tiếp họ), họ là anh và cháu của một nhân viên của em, người nhân viên này hôm nay nghĩ việc mà vì bận rộn em không để ý. Họ cho biết anh và bác của họ vừa mất khuya qua mà sáng nay gia đình trong nhà mới phát hiện. Em bàng hoàng, sững sờ vì thứ sáu tuần qua em còn trã lương và đùa với ông ấy, dặn ông đừng tiêu hết tiền lương trong quán rượu. Bạn thiết, em thấy cuộc đời sao vô thường, em tiếc mình có thể làm những điều tốt hơn cho ông nếu ông còn, mình sẽ cố gắng thông hiểu ông hơn nếu ông còn, mình sẽ… mình sẽ…., nhưng ông không còn nữa. Có lẽ anh và cháu của ông cũng nghĩ như em (ông sống chung với họ, ông không có vợ con), họ nghĩ nếu hôm qua họ quan tâm tới ông hơn, nếu tối qua họ đừng ngủ mê quá, nếu…, nếu…, nhưng ông không còn nữa. Ôi, sự sống và nỗi chết chỉ trong một sát na, chỉ là một khoãng mong manh.

Em nhớ tới một người bạn, hôm trước nói với em, anh muốn khi mất đi sẽ an bình đi trong giấc ngủ, em nói với anh đừng nghĩ tới những điều mà mình không thể sắp đặt và chọn lựa được, cũng như một người bạn khác của em, anh đang còn say mê với công việc, nhưng bên cạnh đó anh đã sắp xếp cho chuyến đi xa của mình (em không nói ra nhưng cười thầm anh trong khi những người khác chạy cơm từng bữa, anh lại lo những điều mà khi xãy ra chắc chắn là anh sẽ không “cảm” được), nhưng em muốn chia sẽ với tất cả bạn thiết của em những suy nghĩ của mình, em vẫn nghĩ tại sao mình lại nghĩ tới những điều mình biết sẽ tới nhưng không biết lúc nào và như thế nào? Chỉ có những người ở lại mới đớn đau tự hỏi “những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ?”, có phải? Và tự dưng em rơi nước mắt, em nhớ ba em.


Bạn thiết,

Chiều nay khi em về, bầu trời u ám, đầy mây xám, thấp làm em có cảm giác ngộp thở trong một không gian nhỏ hẹp nhưng em cũng cảm thấy mình rất nhỏ nhoi trong cuộc đời này. Và câu “đời sống là môt chuỗi ngày dài tranh đấu triền miên cho đến chết” lại về trong đầu em- tranh đấu để mưu cầu một cuộc sống tốt hơn, tranh đấu để vượt qua những khổ đau, tranh đấu để vượt lên số phận, tranh đấu với bản thân và ngay cả tranh đấu để được những cái rất tầm thường- rồi cuối cùng cũng tới ngày kết thúc – em cảm thấy mình lạc lối, nhưng nếu sống mà không tranh đấu mình sẽ ra sao? một loài chùm gởi? một kẻ bất cần đời? một người chỉ sống theo bãn năng? một người không quá khứ lẫn tương lai? Đi hơn nữa đoạn đường của cuộc đời mà sao vẫn còn lẫn quẫn những vòng dấu hỏi? Em biết sẽ có bạn nói em, thế giới còn biết bao chuyện đáng để quan tâm hơn là em ngồi than mây khóc gió, bạn thiết đây lại là một câu hỏi khác của em, mình nhỏ nhoi quá, mình làm được điều gì? Và thời gian mỗi giây phút đi qua làm hao hụt, xoi mòn nghị lực cũng như lý tưởng. Chỉ biết tự nhủ mình sống ân cần và trân trọng những gì mà những người mình thương yêu và thương yêu mình đem đến cũng như càng cố không đem đến những hệ lụy và hối tiếc.


Bạn thiết;

Sáng nay trời nắng đẹp, mùa xuân đang tới, cây cỏ sửa soạn vươn mình khoe sắc, những loài chim trốn lạnh trên đường quay về chốn cũ tiếp tục một chu kỳ. Đời sống vẫn trôi, ngày tháng qua và tuổi tác chất chồng. Em nhớ ông Corleone trong truyện “Bố gìa” trước khi ngã xuống nói với đứa cháu của mình “đời đẹp quá”. Bạn thiết, nói gì thì nói, dẫu gì thì dẫu hãy yêu những gì mình “được” hôm nay – một cơn gió mát của một ngày nắng hạ, một cánh hoa vàng trước sân và như em hạnh phúc là sức sống sau hai ngày nằm vùi vì cảm cúm.

Đời vẫn đẹp!


 
  TRƯƠNG THU THỦY, 03/2009





Read more about: nhng and mnh
The Fastest FTP on the planet Go FTP FREE