THƯ GỞI BẠN XƯA 9 ...

 
Gởi Kim Ngọc, Thế Trinh và các bạn…


Bạn thiết,

Chiều nay vừa rời nơi làm việc, mưa trút xuống ầm ì, cuồng nộ, mưa mịt mù, nhạt nhòa những ngọn đèn trong bóng chiều chập choạng, những hàng cây trơ cành tội nghiệp run rẫy và cô đơn trong những cơn mưa "chợt đến chợt đi" do ảnh hưỡng bão từ các tiểu bang khác đưa về và cái lạnh buốt cuối Đông của Cali, làm em nhớ các bạn, nỗi nhớ mênh mang nhưng ray rứt em ...!

Hôm qua trời còn nắng đẹp, chỉ một đêm mưa bão lại về, em nói với anh bạn, trời đất còn bất thường huống chi là con người, anh nói "Bộ không thấy anh Ngô Thụy Miên ổng viết trời chợt mưa chợt nắng chẳng vì đâu đó sao ?", rồi anh nói: "nhưng mình cũng cần mưa vì mấy năm nay bên này bị hạn hán cây cỏ và con người Cali cũng cần nước đễ sống và nhuận sắc chứ!", em thấy được một góc lạc quan trong ý nghĩ của anh. Mà đúng vậy, mưa đang làm em nhớ bạn đây (nhưng không có nghĩa là nắng thì không nhớ đâu nghe), nhớ còn thiếu bạn một bài viết, nhớ còn thiếu một bạn khác một cuộc gọi-nỗi nhớ này cứ làm em canh cánh bên lòng, nhưng em đang tự hỏi có nên trả những món nợ này hay không? Hay là để lơ lửng, vì thường chủ nợ nhớ món nợ chứ con nợ cố vờ quên, có hiểu? Em muốn bạn không quên em vì em còn thiếu bạn món nợ chưa trả đó.

Em nghe ông bạn gìa của tụi mình nói mỗi lần các bạn gặp nhau là bạn đem những bài em viết ra bình, "méo mó nghề nghiệp" hả bạn? bình thì bình nhưng không được đoán già đoán non. Đùa thôi, em vui lắm, không dè mình "nỗi tiếng" như vậy được ông thầy dạy văn (dù đã rữa tay gác viết) để mắt tới, nhưng cho tới hôm nay em vẫn còn thắc mắc năm xưa bạn học toán rất giỏi trong khi văn thì dở ẹt mà sao khi chọn nghành sư phạm lại chọn dạy văn? Năm xưa, ngày đầu bạn nhập học vào lớp của em, khi thầy hỏi bạn tên gì, bạn trả lời giọng địa phương đặc sệch thay vì Kim Ngọc em và những bạn khác lại nghe ra Kim Ngạc – em và các bạn (nhất là Cúc) có dịp chọc bạn suốt niên học, sau này bạn lại chọc em "cá gô bắt vô gỉo kêu gột gột" làm em phát khóc lên mới thôi. Mới đầu các bạn trong lớp coi thường bạn vì bạn là "ma mới", nhưng sau đó ai cũng phải nễ bạn vì bạn học rất giỏi, em không quên những tháng ngày bạn kèm em toán nên bắt đầu lớp 10 là em học giỏi luôn, cám ơn ông thầy lắm lắm. Năm xưa, hai chữ này mỗi lần vang trong đầu, em nghe rưng rưng làm sao, ôi thời thơ ấu, thời mới lớn đẹp quá, vô tư quá, thơ mộng quá. Hôm em về, khi tới thăm bạn câu đầu tiên em nói với bạn là gì nhớ không? Em la bạn "Ngọc có khùng không vậy, nóng muốn chết mà trùm cái áo lạnh ?" tựa như mình chưa hề cách biệt và y như thời đi học em hay thường chọc ghẹo bạn, cũng như hôm uống trà ở nhà ông bạn lớn bạn bị anh Ánh bắt quả tang không rữa tay mà bốc đường phèn bỏ vào ly trà của em và các bạn khác, em xúi Cúc, Mùi và MH đừng uống coi chừng tối về "á khẩu".

Hôm trước bạn hỏi em về một bài thơ của Xuân Diệu, vì Thế Trinh và anh Ánh cá với ông bạn già của tụi mình một chầu ăn và một thùng bia, em biết ông bạn gìa của mình ăn gian, em không những không mách nước cho các bạn mà còn theo các bạn cá với anh ấy để bị thua oan uổng (một lần nữa không có cái dại nào giống cái dại nào), để rồi khi các bạn trả nợ anh lại nói ăn không ngon chút nào vì ăn gian nhưng vẫn đòi món nợ của em, bảo chờ em về để trả, nhưng em sẽ không trả đâu vì anh ăn gian nên không tính.

Cách đây một tuần - nói theo ông già bà cả là vẫn còn đầu năm đầu tháng – em bị một tai nạn nhỏ, không có gì chỉ bị "lổ mũi ăn trầu, cái đầu xĩa thuốc" chút xíu, biết chị MH nói sao không? chị nói chắc mấy người nói hành nói tỏi gì em nên em tâm hồn bất ổn mới bị vấp ngã bị u đầu sứt trán. Mà mấy người nói hành nói tỏi gì em đó hả? Nhưng em được an ủi rất nhiều vì các bạn hỏi thăm tới tấp, em không sao vẫn còn coi được, mấy đứa em nói may quá (mình bị tai nạn mà nói may quá-một khía cạnh lạc quan của người VN mình đây) vì bị nạn nhưng nhờ đồ thiệt chứ nếu đồ giả là phải tốn tiền đi sửa lại. Khi em ngồi viết những giòng này cho bạn, em đả bình thường lại rồi, rất trân trọng những thăm hỏi chân tình của các bạn.

Nơi đây, hai ngày tới là ngày lễ Tình Yêu, những cửa hàng bách hóa chưng bày những hộp kẹo và những cánh thiệp màu hồng hoặc đỏ rất dễ thương và đẹp mắt. Lễ Tình Yêu theo nghĩa rộng chứ không còn hẹp của tình yêu đôi lứa nữa, trước khi khép lại thư này em nhớ lại bài thơ em đọc lâu lắm - dễ hơn mười năm, của một người vô danh (unknown) - khá lâu nên em chỉ còn nhớ vài câu, tạm dịch "nếu người có yêu ta, hãy yêu vào lúc này, khi ta còn đang sống, đừng đợi đến khi ta đã ra đi rồi khắc những lời yêu thương lên bia đá lạnh căm".

Chúc bạn mỗi ngày đều là một ngày tình yêu.

Hẹn thư sau.

 
  TRƯƠNG THU THỦY - 02/2009



What the world says about nhng and khng
Secure SFTP and FTPS provided by FREE GoFTP Client