Mơ Đêm


Nguyễn Thu Nguyệt_Pleiku        


        Cơn mưa đêm dặt dìu làm ướt giấc mơ tôi.Giấc mơ như mảnh đất cỗi cằn được bàn tay mưa mơn trớn,cựa mầm từ những hạt cỏ nguyên sơ. Tôi mơ về một thuở xa xôi, đứng trên đồi cao lùa mây vào tóc,uống từng ngụm gió ngọt ngào.Tôi mơ về bạn bè tôi ngày nào, những khuôn mặt đẹp, xấu,góc cạnh lần lượt kéo nhau về, vui sướng, buồn đau, thâm trầm đều có cả. Mỗi một con người, mộtcuộc sống, một số phận, chẳng ai giống ai? Tôi mơ về những người đàn ông đi qua đời tôi, nhạt nhoà,mong manh như sương khói, đọng lại trong tôi là những giọt buồn. Tôi mơ về giấc mơ muộn phiền,có người đàn bà giận dữ đay nghiến chồng vì sao về muộn? Có một thiếu nữ từ nghĩa địa chạy ào ra giàn giụa nước mắt, bỏ lại sau lưng tiếng rên rỉ van xin ma quái. Tiếng rên kia liệu có phải tội đồ? Tôi lại mơ về một người, đôi mắt đen với cái nhìn ấm áp, vòng tay yêu thương của anh đã cho tôi thêm yêu cuộc sống, yêu những gì ở xung quanh ta…
       Ban mai vỡ ra những thanh âm trong trẻo. Tôi như đứa trẻ thơ bò qua ngạch cửa, vụng về xúc từng thìa nhỏ không khí ăn một cách ngon lành. Tiếng chim hoạ mi ở khu vườn cuối phố thánh thót ngợi ca ngày mới, ngân lên giai điệu dịêu kì. Cỏ cây hãy còn mớ ngủ, linh hồn còn chìm vào cõi mộng mơ. Không biết nơi ấy anh có giấc ngủ yên bình hay suốt đêm trằn trọc với bao thói đời cười ra nước mắt. Tôi biết tình yêu anh dành cho tôi rất thật , rất nhiều…Ban mai đã mặc áo vào, chiếc áo đức hạnh đã bị con người giật đứt hàng cúc ngực, phập phồng hơi thở điêu ngoa.Tôi cố đứng dậy như người say trong cơn nát rượu, khập khiễng bước đi những bước mệt nhoài. Con người vẫn mải mê với điệu nhảy luân hồi. Lương tâm đã bị kẻ lừa đảo phỉ báng, đạo đức đã bị kẻ sát nhân chà đạp. Con người vẫn cứ muốn tự đào hố chôn mình với những mớ hổ lốn không đâu. Hạnh phúc đã có trong tay mà không thèm nâng niu gìn giữ. Con người vẫn đày đoạ nhau đến biết bao giờ. Mặc kệ! Tôi cứ đi…cứ trôi như chiếc bóng vật vờ…chợt vấp vào khuôn mặt người đêm qua tôi đã thấy: anh bơ phờ với đôi mắt đắng,bấu chặt anh là một người đàn bà có đôi bàn tay lạnh cùng những lá bùa. Nơi cột đèn bên kia có một thiếu phụ không chồng, hao gầy đến từng sợi tóc,bầu ngực căng dòng sữa, ngồi bán hột vịt lộn, những quả trứng như những con số “o” thách thức ngó chòng chọc lên trời.Tôi biết rằng không thể có anh được nữa rồi. Tôi bật lên những tiếng cười và tôi đã khóc…

An khê 24.4.2009
NTN