Mưa Nhớ...


  PM_Huỳnh Thị Kim Ẩn


                      Sài gòn chiều mưa, nghe lòng bỗng lạnh
                      Cái lạnh vô hồn, từng giọt thấm theo mưa
                      Tóc em ướt, hững hờ xuôi theo gió
                      Cứ vô tình để tóc gió lau khô...

                                  Nhớ chiều nào, cơn mưa dài rả rích
                                  Lạnh se lòng, anh khoát áo vai em
                                  Mái hiên nhỏ, che không tròn hai đứa
                                  Anh vụng về, tay hứng giọt mưa văng

                                  Tóc em ướt,, anh lau từng sợi nhỏ
                                  Và thì thầm khẽ hỏi “có lạnh không....”
                                  Tháng tám Pleiku, mưa hoài không dứt
                                  Em cầu trời mưa, mưa mãi không thôi...

                      ...bây giờ..., mưa cũng rơi, trời cũng lạnh
                      Mưa Sài gòn, không phải phố núi đang mưa
                      Anh có biết, lòng em đang rất lạnh
                      Lạnh trong lòng, đâu phải bỡi mưa rơi...



                      Huỳnh Thị Kim Ẩn – Pleime
                      Sài gòn một chiều mưa tháng 8–2009.