PM

  Nguyễn thị Hòang Đào



       Cuộc sống chung quanh muôn màu muôn vẻ, mỗi người mỗi hoàn cảnh, “có thức đêm mới biết đêm dài”… Hôm nay, đọc 2 bài viết trên trang web LTPK của cô bạn một thời, khi chúng tôi còn học tại trường trung học Pleiku, Pleime, lòng tôi chạnh lại và gió đã xoay chiều… Trời đêm nay trở lạnh !... cái lạnh da diết và nhớ thật nhiều… thấm thía hơn cái lạnh mùa đông trên đất Mỹ và Canada là nơi tôi đã đi qua…

       Nhớ lại ngày xưa, chúng tôi là những cặp bài trùng, ngoài giờ gặp nhau trên lớp, chúng tôi còn gặp nhau tại nhà của bạn. Cho tới bây giờ, tôi vẫn hình dung được khuôn mặt và dáng dấp bố mẹ bạn. Hai bác đã giúp đỡ, tạo điều kiện cho chúng tôi có thể học thêm tại nhà, nhất là môn Toán và Lý Hóa.

       Nhắc lại kỷ niệm của một thời, sao mà nhớ quá, nhớ cái thuở chúng tôi vẫn còn đi học, thì cô bạn loan tin sắp lấy chồng, chuyện tình yêu của bạn, chúng tôi chưa lần được rõ, nhưng có điều : lấy chồng thì mặc lấy chồng, sau đó bạn vẫn tiếp tục con đường đi học. Cứ ngỡ rằng : Cuộc đời của bạn, xem như là tiểu thư ngày đó, sẽ được tô điểm màu hồng, nhưng sau sự kiện 1975 mọi chuyện gần như thay đổi, chúng tôi thỉnh thoảng có gặp nhau nhưng tâm tình không thố hết, chỉ biết rằng : bạn cũng lắm gian truân, một mình gánh vác chuyện gia đình trong lúc bố và chồng “đang ở nơi xa”, còn mẹ nằm trên giường bệnh... Qua bài viết, bây giờ tôi mới hiểu, bạn là cô gái có sức mạnh phi thường, bởi cái ỏng ẹo ngày xưa, tạm gác lại theo thời gian và bạn đã vượt qua muôn vàn khó khăn trong cuộc sống. Vượt qua được chính mình, lo cho mẹ, cho em và cho cả con trai, như vậy theo tôi : bạn cũng là một thiên tài…

PM        Gần ba mươi lăm năm xa cách, ngày gặp nhau trên đất Mỹ, tại căn nhà của bạn, chúng tôi vui mừng khôn xiết và nhà bạn nơi nào cũng có hoa, sao mà bạn lúc này yêu hoa nhiều đến thế ?... PM Bạn trồng hoa cúc, hoa lan, hoa hồng và cả những cây ăn trái khác. Bạn còn khoe với tôi, các cây đào vừa hé nhụy và ngày xuân chim én sắp bay về… Có phải chăng, bạn muốn tô điểm cuộc sống của mình, để đêm không dài và nỗi trống vắng không sâu, như những lúc bạn ngồi trên chiếc ghế xích đu bên hiên nhà và thầm ngắm ánh trăng đêm : “trăng mười sáu, trăng mười bảy, trăng hai mươi và trăng...“ PM Quá khứ và kỷ niệm đau buồn là những chuổi ngày dài, không phải một sớm một chiều là quên được, cho dù bạn “đã cắt mái tóc dài !...”. Thôi thì, hãy vươn lên, bởi cuộc sống là những thăng trầm và những gì bạn đang có, vẫn là niềm mơ ước nhiều người chưa thể có… Chúc bạn vui và nhiều nghị lực để đi tiếp cuộc hành trình của bạn, bởi bên bạn luôn có hoa hồng và những tình thâm khác…


** Pm Nguyễn Thị Hoàng Đào - 5/2009




PM
PM
PM