Ba năm và…không bao giờ nữa!
Cao Thoại Châu
* Gửi những học trò Pleime
Bến sông này ghé lại có ba năm
Đưa khách sang những buổi chiều lộng gió
Chiếc sào cong lên vì con đò quá nhỏ
Mà tâm tư chở một thuyền đầy
Ba năm dài nhiều lúc không vui
Trong lòng vẫn âm thầm mang cái sợ
Nhìn xuống lớp phấn hoa bay rực rỡ
Biết mai này tan tác những nơi đâu
Khó yên tâm vì những “tấm lụa đào”
Đời tôi đã đi qua nhiều gai góc
Muốn những ai đang ngồi dưới lớp
Lớn lên như hẹn với lòng đời
Nghe lời tôi - đừng phải sống như tôi
Bởi vì tôi chỉ có nửa cuộc đời
Những u uất không thể nào buông được
Nước trên nguồn không chảy về xuôi
Phải kiềm chế đừng nói ra điều đó
Nhủ lòng ráng nhận một mình thôi
Đứng sao cho không ngã xuống dòng đời
Dẫu đó là dòng trong hay đục
Trong hồn tôi có nhiều góc khuất
Như cây xanh có gốc xù xì
Phố Núi những ngày mưa xối xả
Gió đi qua thầm lặng những đêm hè
Và như thế, không bao giờ nữa
Đời chỉ vui có một lần thôi
Ba mươi năm vẫn không là trường cũ
Xa trường rồi như cánh lục bình trôi
Cao Thoại Châu
12-9-09