ÁNH MẮT


  (Thương tặng một giòng sông)        

          Đã mất đi những ngày thơ vàng ngọc. Biết rằng thời gian đi nhanh nhưng cũng chẳng thể ngờ, tiếc những thuở biết làm thơ, những rung động và đã yêu người tóc dài tà áo trắng

        Người yêu ta với những ánh mắt biết cười, những điều mà cho đến bây giờ cũng chỉ từ ánh mắt thôi. Ta khờ khạo, nên ta bỏ rơi, ánh mắt ấy cứ theo giòng đời đi biền biệt. Để ta ngẫm nghĩ lại cái thuở ban đầu da diết, và giờ nhìn khuôn mặt mình có những vết nhăn nhiều như vết chân chim

        Đã bao đêm, bao tháng ngày chẳng tìm thấy chút bình yên, vì hễ nghĩ đến em là nghĩ nhiều hệ lụy. Biết buồn từ thuở ta bỏ người ra đi, ta hối hận nên mãi tồn đọng những con sóng ngầm, nhức nhối

        Nên đời sống: CÓ thì ít mà MẤT thì nhiều: mất em mái tóc dài, muốn khóc

        Giờ biết thương rồi thì từng sợi tóc trắng rơi mỗi ngày mà cũng nghĩ lại thương người quá đi thôi
  Thời gian vẫn cứ trôi...
Tiếc những mất mát của từng chiếc răng mà ngày nào ta đã cắn em
Thương cả hai bờ môi giờ xô lệch mà đã bao lần ta hôn nhau
Nhớ quay quắt những yêu đương cuồng điên như sóng vỗ
Biết thế ta và em cứ giữ nguyên
Những ngày còn là học sinh Minh-Đức
Để thương những giờ không có lớp
Ta chở em đi trong bụi đỏ bay bay...
Rồi thương cả hành lang rạp Rex, ngày Eden
Thôi! Cũng chẳng bao giờ muốn gặp lại em
Vì còn nước mắt đâu mà khóc thêm
Bao giờ có hai người già tình cờ gặp lại nhau nhỉ?
May lắm chỉ là chuyện cổ tích
Ngày xưa...có...ánh mắt
  Một Cựu học sinh Trung Học Minh Đức